Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 20: Đánh vào mặt anh
“Tôi là ai bà không cần biết! Tôi cũng muốn hỏi bà đấy, sao bà lại đánh mợ chủ của tôi vậy?”
Đinh Uyển Du không chú ý tới Tư Mộ Hàn phía sau mình, cho rằng Quan Diêm chỉ có một người nên không để cậu ta vào mắt.
“Mợ chủ cái gì? Nó mà là mợ chủ cái quái gì chứ? Cậu chủ nhà cậu không có ở đây, người làm như cậu cũng dám xen vào việc của người khác à, đúng là nực cười! À, tôi biết rồi, cậu là nhân tình của con khốn này đúng không?”
“Bà nói hưu nói vượn gì vậy?” Quan Diêm vô thức nhíu mày, dường như không ngờ rằng đối phương lại nói ra chuyện hoang đường như vậy.
“Không phải thì cút đi!” Đinh Uyển Du cười khinh nói: “Tôi dạy dỗ người của nhà họ Nguyễn, không đến phiên cậu khoa tay múa chân!”
Đinh Uyển Du nói xong, roi trong tay lại muốn quất vào Nguyễn Tri Hạ.
“Tôi không ngờ rằng chỉ một nhà họ Nguyễn nho nhỏ cũng muốn đụng vào người của nhà họ Tư.” Một giọng nói sắc bén vang lên phía sau bà ta.
Giọng nói kia mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta khiếp đảm, vừa trầm thấp vừa lạnh lùng khiến người ta hít thở không thông.
Tất cả mọi người vô thức nhìn qua, chỉ thấy Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn, bốn tên vệ sĩ đứng bên cạnh, vây quanh anh.
Tựa như vua của thiên hạ, khí thế vừa bá đạo vừa mạnh mẽ
Rõ ràng anh đang ngồi trên xe lăn, nhưng lại có cảm giác như người một mét tám.
Trông anh vô cùng lãnh khốc, nhưng vào lúc này đây, trên người lại toát lên vẻ lạnh lẽo khiến anh càng thêm lạnh lùng vô tình.
Hơi thở lạnh lẽo bao trùm cái sân của nhà họ Nguyễn khiến mọi người có mặt phải run rẩy.
Sao mà khí thế của người đàn ông này lại đáng sợ như vậy chứ?
Cứ như anh đến từ biển băng, đi đến đâu khí lạnh toả ra tới đó, băng xâm nhập vào lòng người khiến người khác nhịn không được mà run bần bật.
Đây chính là Tư Mộ Hàn, cho dù hai chân đã tàn tật nhưng vẫn cao cao tại thượng, không thể xâm phạm.
Nguyễn Tri Hạ quỳ trên mặt đất, không còn chút sức lực nào, ngước mắt lên, hoảng hốt nhìn người đàn ông trên xe lăn cách đó không xa.
Nhìn cô bị trói nằm trên mặt đất, ánh mắt của Tư Mộ Hàn tựa như băng tuyết mùa đông, lạnh đến mức có thể đông chết người khác.
“Ai cho bà tư cách đụng tới người họ Tư? Hửm?” Ánh mắt của anh lạnh lẽo nhìn Đinh Uyển Du như nhìn một người chết.
Dù anh có tức giận, căm hận vì bị cô lừa gạt, nhưng cô đã gả cho anh, đã là người của Tư Mộ Hàn anh, đụng đến cô khác nào tát thẳng vào mặt anh!
“Cậu Hàn!” Sự xuất hiện của Tư Mộ Hàn khiến Đinh Uyển Du sụp đổ, bà ta không nhịn được mà run rẩy.
Ai nói cho bà ta tại sao Tư Mộ Hàn lại xuất hiện vậy?
Đừng thấy Đinh Uyển Du vừa nãy nói uy phong, dễ nghe như vậy.
Bà ta chỉ cảm thấy Tư Mộ Hàn sẽ không lãng phí thời gian và sức lực chỉ vì một đứa nhỏ bé như Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng bây giờ bà ta không dám coi nhẹ nữa.
Người đàn ông này thật sự xuất hiện rồi.
Ánh mắt của anh nhìn bà ta thật đáng sợ!
Giống như là muốn mổ sống bà ta vậy, thật sự khiến bà ta kinh hồn bạt vía!
Anh ta xuất hiện vì Nguyễn Tri Hạ sao?
“Quan Diêm!”
Nhìn thấy người phụ nữ trên mặt đất có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, ánh mắt của Tư Mộ Hàn lại càng hung ác nham hiểm, như một con chim ưng muốn xé xác những người ở đây ra một cách mạnh bạo.
Quan Diêm nghe Tư Mộ Hàn kêu thì lập tức hiểu ý, tiến lên cởi bỏ dây trói cho Nguyễn Tri Hạ đang nằm trên mặt đất.
Ý thức của Nguyễn Tri Hạ hơi mông lung, miệng vết thương rất đau, trước mặt cô toàn là những cái bóng chồng lên nhau.
Cảm giác như có người đang bế mình, cô hơi híp mắt.
Quan Diêm đặt Nguyễn Tri Hạ lên đùi của Tư Mộ Hàn.