Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói đến đây, Nguyễn Tử Nhu bỗng nhiên cố ý dừng lại, muốn để cho Nguyễn Thiên Dân suy đoán.
"Để những người kia làm gì?" Nguyễn Thiện Dân lập tức nóng nảy.
Nguyễn Tử Nhu rơm rớm nước mắt, ấp úng nói: "Chị ấy... chị ấy muốn để cho những người đó hủy đi sự trong sạch của con."
DN
"Hu hu, ba ơi, may mà chị Hoa báo cảnh sát kịp lúc, con mới không bị làm nhục. Nếu như thật sự bị.." Nguyễn Tử Nhu khóc rất là thê thảm: "Vậy thì sao mà con sống tiếp được nữa chứ..."
Nguyễn Thiện Dân nghe đến đây, gần như là đã nhận định Nguyễn Tri Hạ làm ra chuyện độc ác, bỗng nhiên dậm chân đứng dậy nói: "Cái con bé bất hiếu này! Đúng là không để người ba này vào mắt rồi mà!"
Vốn Nguyễn Thiện Dân cũng không thích Nguyễn Tri Hạ, lúc này nhìn thấy Đinh Uyển Du bị thương đến mức này, còn Nguyễn Tử Nhi thì suýt chút đã bị người ta làm nhục.
Trong lòng càng căm hận Nguyễn Tri Hạ.
"Không được! Ba phải gọi điện thoại hỏi nó một chút, hỏi xem rốt cuộc nó có để người ba này vào mắt hay không!"
DI
Ā
Nguyễn Thiên Dân tức giận lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng mà ông ta gọi liên tiếp mấy cuộc, nhưng lại không có ai bắt máy.
Câu lạc bộ Dạ Sắc ở thành phố Hàng Châu.
Trong căn phòng mờ tối có mấy người đàn ông kiêu ngạo ngồi đối mặt nhau.
Tư Mộ Hàn vẫn ngồi tại trên xe lăn như lúc bình thường, còn Quan Diêm thì đứng ở sau lưng anh.
Trong căn phòng bao này, ai cũng có lai lịch không nhỏ, toàn là con ông cháu cha có thân phận cao quý, trên mặt Quan Diêm lộ ra sự cẩn trọng.
Một người đàn ông mặc áo đen ngồi trên ghế sô pha ở giữa hỏi Tư Mộ Hàn: "Lão tam, nghe nói cậu đang tính thu mua nhà họ Nguyễn sao?"
Giọng điệu của người đàn ông khá giống Tư Mộ Hàn, nhưng mà hơi khàn một chút.
Nếu như giọng nói của Tư Mộ Hàn trầm thấp quyến rũ thì giọng nói của người đàn ông kia là loại nghe vào sẽ cảm thấy như lỗ tại mình muốn mang thai vậy.
Mà trong giọng điệu trầm thấp của người đàn ông mặc áo đen có mang theo sự chín chắn thuần phác và thu hút, nghe cực kỳ quyến rũ.
Trong phòng bao, khuôn mặt của người đàn ông mặc áo đen bị bóng tối che đi, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng kia mơ hồ và ngũ quan góc cạnh, đôi của người đó sắc bén mà trầm ổn, nhìn thẳng về phía trước, ẩn chứa sự ngạo mạn coi trời bằng vung.
Chỉ là một khuôn mặt mơ hồ nhưng lại có thể để cho người ta nhận ra rằng đây chính là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm!
"Ừm." Tư Mộ Hàn lạnh lùng gật đầu.
"A.." Người đàn ông mặc lẳng lơ áo trắng cột một chùm đuôi ngựa nhỏ ở trên đầu ngồi ở bên tay phải của Tư Mộ Hàn nghe vậy, trầm thấp nở nụ cười: "Anh ba à, nếu em nhớ được không làm thì cái tên Nguyễn Thiên Dân này không phải là ba vợ của anh hay sao?"
Lãnh Thiếu Khiêm giơ ly rượu trong tay lên, hững hờ lắc lắn, rượu màu trà Phổ Nhị giống như con rắn nhỏ, bơi qua bơi lại ở đáy ly.
"Ông ta còn chưa đủ tư cách." Tư Mộ Hàn cười lạnh.
Một Nguyễn Thiên Dân nho nhỏ không xứng để anh gọi một tiếng ba VỢ, huống chi, ông ta lại còn tự tiện đổi cô dâu ngay trước đêm hôn lễ. Đối với anh, đây là sự sỉ nhục một cách trần trụi.
"C! Hôm qua mới tân hôn, hôm nay lại muốn ly hôn rồi à?" Đôi mắt đào hoa quyến rũ của Lãnh Thiếu Khiêm hơi nhíu lại, nhạo báng nói.
"Không thể à?" Tư Mộ Hàn không thèm để ý đến những thứ này chút nào.
Hình như anh còn chưa đăng kí kết hôn với người phụ nữ kia, sao lại nói là ly hôn được chứ?