Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh ấy vừa mới nói xong thì cô lập tức có triệu chứng bị cảm.
Nguyễn Tri Hạ xoa xoa cái mũi có chút ngứa: "Làm phiền đàn anh đưa em về trường đi!"
Vết thương phía sau nhói đau, cô không muốn để cho Lạc Tuấn Thần biết, thế là cô bảo Lạc Tuấn Thần đưa cô về trường học.
Bây giờ ngoại trừ trường học, cô không còn nơi nào để đi nữa rồi.
Lạc Tuấn Thần không nói gì, trực tiếp nổ máy, lái xe chạy về phía đại học Hàng Châu.
Chiếc xe dừng ở dưới ký túc xá của trường.
Nguyễn Tri Hạ mở cửa xe muốn xuống xe.
"Đợi chút đã." Lạc Tuấn Thần bỗng nhiên gọi cô lại.
Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Lạc Tuấn Thần, thấy anh ấy đưa qua một cây dù mới.
Cô không khách sáo mà nhận lấy: "Cảm ơn! Sau này em sẽ trả lại anh."
"Với anh còn cần khách sáo sao."
"Mau trở lại ký túc xá đi! Nhớ là phải tắm nước nóng, đừng để thật sự bị cảm."
Lạc Tuấn Thần vẫy tay với cô, ra hiệu cô nhanh lên đi.
"Hẹn gặp lại."
Nguyễn Tri Hạ cũng không trì hoãn nữa, vẫy tay với Lạc Tuấn Thần xong thì trực tiếp đẩy cửa xe ra, mở dù ra, chạy về phía ký túc xá.
Nhìn thấy bóng lưng của Nguyễn Tri Hạ dần dần biến mất, lúc này Lạc Tuấn Thần mới thu tầm mắt lại, nổ máy xe, nghênh ngang rời đi.
Ký túc xá khoảng sáu bảy tầng, ở một cái cửa sổ nào đó ở tầng ba, một người phụ nữ nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ xuống xe của Lạc Tuấn Thần, khuôn
mặt vui vẻ tươi cười vì nhìn thấy xe của Lạc Tuấn Thần lập tức biến mất..
Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ ở dưới lầu, keo kiệt siết thành quyền, ngay cả móng tay ấn vào trong thịt rồi mà cũng không nhận ra.
"Lại là Nguyễn Tri Hạ!" Cô ta không cam lòng gầm nhẹ.
Nguyễn Tri Hạ một mạch đi lên lầu ba, về tới phòng ký túc xá của mình.
Phòng ký túc xá có bốn người ở, không đến hai mươi mét vuông, có hai cái giường tầng bằng gỗ.
Sau cửa là toilet, sau phòng là một cái ban công nhỏ.
Mặc dù không lớn nhưng lại rất ấm áp.
Khi Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa tiến vào thì phòng ký túc xá còn có hai người không về nhà, cũng không đi ra ngoài.
Một người trong đó chính là bạn thân của cô - La An An, người còn lại là nữ vương có tiếng cao ngạo lạnh lùng - Phó Lương.