Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
La An An nhìn vết sẹo phía sau cô, tức đến mức sắp khóc ra.
Cô ở bên cạnh nhẹ nhàng bôi thuốc lên lưng cho Nguyễn Tri Hạ, vừa tức giận hỏi: "Lại là bà mẹ kế của cậu có phải hay không?"
"Cái người đàn bà già nua kia, tâm địa ác độc như vậy, thật hi vọng bà ta ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc, đi ra ngoài bị xe đụng!"
Sao số của Hạ Hạ của cô ấy lại khổ như vậy chứ, lại có một bà mẹ kế và người ba chẳng đáng tin cậy.
"Được rồi, đừng lãng phí nước miếng nữa, không đáng đâu."
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy La An An bất bình thay cô, trái tim cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nếu nói trên thế giới này, còn có ai sẽ quan tâm đến cảm giác của cô, chắc cũng chỉ có La An An mà thôi!
Ông trời cũng không đối xử quá tệ bạc với cô, chí ít còn đưa cô một cô bạn thân rất tốt, không đến mức ở cái thế giới này, ngay cả một người quan tâm đến mình cũng không có.
Hai người ở đây nói nhỏ, Phó Lương bên kia lại yên tĩnh đến mức phảng phất như ngay cả kim rơi trên mặt đất cũng đều có thể nghe thấy được.
Cuộc đối thoại của hai người Phó Lương nghe không sót một chữ nào, cô ấy trông có vẻ như đang ngồi đọc sách, nhưng ánh mắt dưới khóe mắt của cô ấy lại nhìn lên cái lưng đầy vết thương dữ tợn kia của Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng mà ánh mắt của cô ấy vẫn hờ hờ hững hãng như cũ, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Ba người, một người ngồi, một người nằm sấp, một người đứng đấy, trông vô cùng không hài hòa mà trải qua cả buổi sáng.
Sau khi trở về từ nhà họ Nguyễn, Tư Mộ Hàn vẫn luôn ngồi ở trong thư phòng.
Anh yên tĩnh ngồi trước bàn sách, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm như đá Hắc Diện.
Ngón tay anh không biết là vô tình hay cố ý mà gõ gõ ở trên đùi, anh cứ ngồi như thế mà suy nghĩ, giống như là đang tự hỏi một vấn đề gì đó rất khó khăn, không ngừng suy nghĩ, không ngừng suy nghĩ.
Đột nhiên, tính tình của anh trở nên bạo lực, đưa tay quét ngang qua bàn khiến cho toàn bộ đồ vật trên bàn sách đều bị đổ xuống đất!
Đáng chết.
Vì sao lại không xóa đi được chứ?
Vì sao khuôn mặt của người phụ nữ kia cứ như là đã khắc ở trong đầu của anh thật sâu, giống như mọc rễ, có làm thế nào cũng đều không xóa đi được?
Vì sao khi nhìn thấy được cô lẻ loi một mình đi dưới mưa to, anh còn muốn đi ôm lấy cô?
Loại tình cảm không thể khống chế này khiến anh luống cuống, đồng thời cũng làm cho anh cảm thấy sợ hãi.
Anh sợ hãi rằng loại tình cảm này sẽ khiến cho anh tiếp tục phá lệ, tiếp tục thỏa hiệp.