Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 807: ĐƯỢC CỨU
Thời gian từng chút trôi qua, cơ thể Tiêu Mộc Diên lại càng tiến gần đến cái chết, cô bỗng thấy tiếc nuối, không thể nghe Thịnh Trình Việt gọi tên mình lần nữa. Trước đây đáng lẽ cô không nên đối xử với anh như vậy, nếu thế thì bây giờ đã không xảy ra chuyện thế này, nhưng bây giờ cô đã biết sai rồi, mà mọi chuyện cũng không thể quay trở lại lần nữa.
Thật vất vả mới có sức mở to mắt, hồi phục chút ý thức mơ hồ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể đứng dậy mà lại ngã xuống đất lần nữa. Lần này tay cô bất cẩn đụng trúng cây gậy bên cạnh, gậy rơi xuống đất phát ra tiếng, lại đúng lúc Kiều Phong đi ngang qua.
Kiều Phong vốn muốn lật tung cả phòng lên, phải tìm cho ra người phụ nữ kia, bởi anh không tin, người phụ nữ kia lại không nói lời nào mà đi mất, điều này cũng không hợp với tính cách của người phụ nữ kia, cho nên anh tin, người phụ nữ kia nhất định vẫn còn ở đây. Có thể chỉ là đang bị nhốt ở nơi nào đó mà thôi, mà hiện giờ việc anh cần làm chính là, dù có đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra người phụ nữ kia. Không ngờ, đúng lúc anh đi ngang qua sân sau thì lại nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà kho.
Không phải là người phụ nữ kia ở trong đó chứ, hình như anh vẫn luôn quên mất cái chỗ đó.
Chỗ đó vốn không hề có ai lui tới, bị nhốt ở đó cũng không có gì lạ. Vậy nên anh lập tức chạy thật nhanh tới, quả nhiên, vừa mở cửa liền thấy được cô gái nhỏ xinh xắn kia, thân người cuộn lại, hơn nữa còn nhắm chặt hai mắt, nằm trên đất, nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu, khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt một phen. Ngay giờ phút này, Kiều Phong cảm giác được rõ ràng trái tim mình có một loại đau đớn không nói nên lời. Như thể thấy món đồ mình nâng niu phải chịu uy hiếp vậy.
Giờ phút này, anh không thể quan tâm nhiều thứ như vậy, trực tiếp bế cả người Tiêu Mộc Diên lên.
“Tiêu Mộc Diên, cô sao rồi? Tôi cảnh cáo cô, cô không thể xảy ra chuyện không may được, nếu cô có mệnh hệ gì, tôi nhất định không tha cho cô.” Nhìn dáng vẻ hấp hối của người phụ nữ kia, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chết, anh lập tức trở nên vô cùng lo lắng. Anh cũng không nghĩ ra vì sao giờ phút này mình lại rất sợ, rất sợ người phụ nữ trước mặt sẽ đột nhiên chết đi, hơn nữa anh thà rằng người phải chết là mình, chính anh cũng bị suy nghĩ này dọa sợ.
Chẳng lẽ, anh thật sự động lòng với cô gái này ư? Hay là giữa hai người họ có mối quan hệ đặc biệt nào mà anh không nhớ. Dù sao, anh hoàn toàn không biết gì về chuyện quá khứ cả, tất cả đều là Tiểu Đào và viện trưởng nói anh biết. Anh đương nhiên không hề nghi ngờ lời nói của viện trưởng và Tiểu Đào, chỉ là hiện giờ người phụ nữ kia lại làm dao động suy nghĩ của anh. Anh ôm cô đến phòng bệnh, lại gọi bác sĩ đến, gân xanh nổi lên mặt, trực tiếp hô lên: “Bác sĩ mau xem xét tình hình của cô ấy, rốt cuộc là như thế nào?”
Bác sĩ cũng bị Kiều Phong luôn dịu dàng ôn hòa dọa sợ, ông không ngờ Kiều Phong cũng có lúc nóng nảy hung hăng như vậy. Tiểu Đào cũng bị động tĩnh lớn như vậy dẫn đến, nhưng nhìn thấy Kiều Phong như hung thần ác sát, sắc mặt khó coi như vậy, lập tức ngay cả trái tim cô cũng bắt đầu bất an, bởi cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Kiều Phong như vậy, như thể sắp mất hết lý trí.
Không biết vì sao, nhìn thấy anh như vậy, Tiểu Đào cũng thấy rất đau lòng. Chỉ là, hiện giờ dáng vẻ anh trừng mắt, khăng khăng nắm cổ áo bác sĩ như vậy, chỉ càng khiến mọi chuyện tệ hơn mà thôi.
Vì vậy Tiểu Đào bước qua, kéo Kiều Phong ra: “Phong, anh đừng làm khó bác sĩ, nếu anh làm ông ấy bị thương, sẽ không có ai chữa trị cho Tiêu Mộc Diên được, cho nên chuyện tiếp theo anh cứ giao cho bác sĩ là được rồi.”
Sau khi Tiểu Đào ở trước mặt anh nói như vậy, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, sau đó liền lui qua một bên, lúc này bác sĩ mới có thể chữa trị cho Tiêu Mộc Diên.
Nhưng mà Kiều Phong lại cảm giác tâm trạng mình càng lúc càng tệ hơn, anh cũng không biết tại sao mình lại trở nên thế này, thậm chí anh còn hi vọng người đang nằm trên giường kia sẽ là mình. Anh tức giận đi thẳng ra ngoài.
Tiểu Đào thấy tình trạng Kiều Phong không bình thường, cũng đi theo ra ngoài.
“Phong, rốt cuộc anh bị sao vậy?” Thật ra trong lòng cô cũng rất buồn bực, vì sao mỗi lần dính đến chuyện của cô gái kia, tính tình anh đều sẽ thay đổi hoàn toàn, giống như biến thành một người khác vậy. Tiểu Đào rất muốn nói hết toàn bộ những nghi ngờ đó ra. Nhưng, cô sợ sau khi mình nói ra những chuyện này, có khi nào hai người sẽ kết thúc luôn hay không.
Cô không muốn rời xa anh, cho nên sau đó Tiểu Đào lựa chọn im lặng, trực tiếp bước đến, hai tay từ phía sau ôm lấy cơ thể anh.
“Em biết bây giờ tâm trạng anh không, em cũng biết bây giờ anh đang rất lo cho cô ấy, nhưng xin anh đừng kích động như vậy được không.” Thật ra Tiểu Đào không hề muốn anh kích động vì những người phụ nữ khác: “Em sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, nên anh không cần phải lo lắng cho cô ấy nữa.”
Nghe Tiểu Đào nói vậy, trong lòng Kiều Phong liền cảm thấy áy náy. Tiểu Đào là người con gái lương thiện như vậy, mà vừa rồi ở trước mặt cô anh còn kích động đến mức nổi giận.
“Chuyện lúc nãy, là anh không đúng.” Tâm trạng Kiều Phong nhìn có vẻ vô cùng sa sút.
Anh lại như vậy, thứ Tiểu Đào không muốn nghe nhất chính là lời xin lỗi của anh. Bởi vì, mỗi lần xin lỗi, cô đều cảm thấy giữa bọn họ có một khoảng cách vô cùng xa xôi.
“Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không cần xin lỗi em, bởi em biết cả đời này anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em, em tin anh mà.” Tiểu Đào nói như chém đinh chặt sắt, càng dùng sức ôm lấy cơ thể anh.
Sau khi nghe những lời này, Kiều Phong lại càng muốn xin lỗi thêm, anh muốn nói, anh súyt nữa đã phản bội tình cảm của bọn họ. Cũng bởi vì lời nói của Tiểu Đào, anh quyết định phải kiềm chế tính khí của mình thật tốt.
“Dạo này anh cũng cảm giác được mình có hơi không ổn lắm.” Kiều Phong còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Tiểu Đào cắt ngang.
“Anh không cần tự trách, vì em cũng biết gần đây xảy ra quá nhiều chuyện.” Đặc biệt là cô gái kia, không lý do mà tiếp cận, lại càng khiến anh mất kiềm chế: “Sau này, chuyện của cô gái kia anh cũng đừng nên quan tâm nữa, cứ để em chăm sóc cô ấy là được rồi.”
Vào lúc này Tiểu Đào mới nhận ra, những lời kia cũng viện trưởng cũng không phải không đúng. Chỉ là, vì chiếm Kiều Phong làm của riêng mình mà làm hại Tiêu Mộc Diên, chuyện như vậy cô không làm được.
“Em đúng là một cô gái tốt, vậy chuyện tiếp theo giao cho em, anh đi trước.” Nói xong câu đó, anh liền xoay người rời đi.
Lúc Kiều Phong rời khỏi, Tiểu Đào thở dài một hơi, mặc dù anh đã nói như vậy, nhưng cũng không biết trong lòng anh nghĩ thế nào. Tiểu Đào vẫn cứ ngẩn người, cho đến khi bác sĩ gọi cô đến.
Nằm trên giường, Tiêu Mộc Diên mơ mơ màng màng lắc đầu, trong miệng cứ thì thào: “Thịnh Trình Việt…”
Cô đã hôn mê bất tỉnh, mà trong miệng còn nhớ kỹ cái tên đó, xem ra cô đúng là một lòng một dạ với người đàn ông đó.