Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, An Sâm nghiêm túc mở miệng hỏi: “Em có phải là không muốn hai người họ đính hôn?”
Tiêu Mộc Diên đương nhiên là liều mạng gật đầu.
“Anh sẽ thỏa mãn ước nguyện của em.” Sau khi An Sâm bỏ lại một câu đó thì xoay người đi đến bên kia bụi cỏ, gọi điện thoại, tuy Tiêu Mộc Diên cảm giác được anh ta có chút không thích hợp, nhưng ánh mắt của cô vẫn thủy chung dừng lại trên người của Kiều Phong.
Sau một lúc, Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh cầm một ly rượu lên, mạnh mẽ uống một hớp, uống rượu làm tê liệt thần kinh của bản thân, chính là cảm giác như vậy.
Cô thế nhưng lại nhìn tận mắt Kiều Phong đính hôn với người phụ nữ kia, trong lòng của cô có thể không đau sao?
Nước mắt của cô chảy không ngừng, cô chỉ có thể cầm ly rượu nhìn hai người họ trên khán đài, hai người tâm đầu ý hợp nhìn đối phương, giống như trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ, nhìn hai người họ ân ái như vậy, Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã thua rồi.
Bởi vì Tiêu Mộc Diên biết ánh mắt không thể nào nói dối được. Hiện tại trong lòng của Kiều Phong dường như chỉ có một mình Tiểu Đào.
Chẳng lẽ Kiều Phong thật sự không phải là Thịnh Trình Việt sao? Chẳng lẽ từ trước tới giờ là do cô nhận nhầm người rồi à? Nhưng cảm giác của bọn họ lại giống như đến như vậy, cô làm sao có thể nhận nhầm người được chứ?
Nghĩ đến đây, Tiêu Mộc Diên lập tức cầm một ly rượu khác, lại một hơi uống hết rượu vào trong bụng, một cảm giác nóng hừng hực hòa tan ở trong miệng cô, thì ra cô vừa mới uống một ly rượu mạnh, chẳng trách lại cảm thấy đầu óc có chút mông lung, chẳng lẽ cô phải đi chúc phúc cho họ sao? Cô thật sự không cam lòng.
Tiêu Mộc Diên đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đó là cô có thể bắt cô dâu đi, để cho bọn họ không đính hôn được, chẳng qua cô biết tất cả những điều này đều là ý nghĩ viễn vông của mình.
Nhưng thế mà lúc này, cô lại nhìn thấy một nhóm người kì lạ xuất hiện, hơn nữa còn bao vây xung quanh, chẳng lẽ cô hoa mắt rồi à? Cô làm sao lại cảm giác được, ánh mắt của những người này hoàn toàn đều tập trung trên khán đài, hơn nữa là tập trung trên người Kiều Phong, chẳng lẽ có người muốn gây chuyện với anh sao?
Hiện giờ đã không phải là lúc để mượn rượu giải sầu nữa, cho nên Tiêu Mộc Diên lập tức buông ly rượu trong tay xuống, đi qua bên cạnh, cô phải yên lặng mà quan sát.
Bởi vì cô cảm giác được tình huống hiện giờ có chút không thích hợp, đột nhiên xuất hiện mấy người đằng đằng sát khí kia, giống như là muốn phá đám, không lẽ bọn họ muốn gây bất lợi cho Kiều Phong? Tuy Kiều Phong phản bội mình, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì thì cô cũng không thể để anh gặp chuyện được.
Chẳng qua cũng chỉ trong một nháy mắt, Tiêu Mộc Diên nhìn thấy những người kì lạ đó hầu như đều biến mất, mà thay vào đó là An Sâm vỗ vỗ bả vai của cô, anh ta có chút đau lòng nhìn cô, nói với cô: “Em sao rồi? Có cần anh mang em đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Tôi cũng không có bệnh gì, đến bệnh viện làm gì.” Tiêu Mộc Diên có chút ghét bỏ nói.
“Vậy em ở lại đây cũng tốt, đợi lát nữa, tôi bảo đảm sẽ làm cho em kinh hỉ.” An Sâm nhíu mày nói.
“Kinh hỉ? Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Tiêu Mộc Diên mờ mịt nhìn anh ta, An Sâm cô ý thừa nước đục thả câu: “Đợi lát nữa em sẽ biết, nếu như giờ nói ra thì không còn thú vị nữa.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tiêu Mộc Diên nhịn không được mà truy hỏi.
“Dù sao cũng là một chuyện giúp em trút giận, khi em nhìn thấy cảnh đó, em chắc chắn sẽ rất vui vẻ, sau đó em không cần đau lòng nữa.” An Sâm rành mạch nói những lời này.
“Cho dù anh làm cái gì, tôi cũng sẽ không vui vẻ đâu, cho nên anh đừng vì tôi mà lãng phí thời gian và sức lực nữa.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy nhụt chí, nhưng cô nói những lời này cũng không muốn để cho An Sâm lo lắng vì mình.
“Nhưng tôi có thể làm thế nào? Trong mắt tôi hiện giờ chỉ có mình em, chẳng lẽ em không cho phép tôi đối xử tốt với em sao?” An Sâm hiện giờ cũng lộ ra một biểu tình ủy khuất.
“Tôi không phải ý này, tôi không muốn anh cứ vì tôi mà bôn ba khổ cực như vậy, tôi thật sự sẽ rất áy náy.” Tiêu Mộc Diên hổ thẹn nhỏ giọng nói.
“Nếu như em thật sự áy náy với tôi thì em gả cho tôi đi, cả đời này ở bên cạnh tôi, tôi sẽ tận lực mà bảo vệ em một đời.” An Sâm cứ thế mà lại thổ lộ, sau khi nói xong còn muốn đưa bàn tay mình ra mà kéo cô vào trong ngực.
Tiêu Mộc Diên cảm giác được điều này nên tránh né anh ta, bàn tay đưa ra giữa chừng, anh ta chỉ có thể lúng túng thu hồi tay lại.
“Cho dù nói thế nào thì tôi cũng là một người đẹp trai, còn nhà giàu, nhưng vì sao em lại không thích tôi, chỉ thích một tên nghèo kiết xác, anh ta có gì tốt chứ?” Ngữ khí An Sâm có chút chua xót, không biết vì sao, anh ta luôn rất hâm mộ Kiều Phong.
“Chuyện này anh không hiểu đâu.” Tiêu Mộc Diên bắt đầu nói giúp Kiều Phong: “Tôi và anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, chỉ có điều, hiện giờ anh ấy chỉ là nhất thời quên đi mà thôi.”
Không biết vì sao, Tiêu Mộc Diên luôn có cảm giác Kiều Phong đang giả vờ mất trí nhớ, hoặc chính là anh đã quên đi tất cả những chuyện xảy ra trước kia rồi.
“Em sao lại u mê không tỉnh ngộ như vậy? Nói không chừng anh ta từ trước đến giờ đều đừa bỡn em, chỉ có người như em mới ngu ngốc đi tin anh ta, si ngốc đợi anh ta.” Trong lòng An Sâm khổ sở vô cùng.
“Những thứ này đều là tôi cam tâm tình nguyện, bởi vì cả đời này tôi chỉ nhận định một mình anh ấy.” Tiêu Mộc Diên nói như đinh đóng cột.
“Vậy giờ em nhìn anh ta đính hôn cùng người khác, trong lòng em có phải là rất khó chịu không? Vì sao phải để bản thân chịu trừng phạt như vậy?”
“Trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng tôi không có cách nào không thích anh ấy nữa, không có cách nào không đau lòng được nữa.” Tiêu Mộc Diên cũng rất đau khổ nhìn phía trước.
“Có phải là nhìn thấy hai người họ tách xa nhau thì em sẽ vui vẻ không?” An Sâm ở bên cạnh nói bóng nói gió, Tiêu Mộc Diên ngược lại gật đầu, không chút để ý mà trả lời lại một câu: “Có lẽ là như vậy.”
“Em yên tâm, những việc tiếp theo, bảo đảm sẽ làm cho em vui vẻ lên.” Sau khi nói xong thì An Sâm đi qua một bên, Tiêu Mộc Diên sao lại cảm giác được anh ta nói câu này có chút kì lạ vậy?
Vì sao cứ cường điệu lại chuyện này với cô? Chẳng lẽ anh ta muốn làm chuyện xấu gì? Vốn dĩ Tiêu Mộc Diên vẫn không biết anh ta rốt cuộc muốn là gì, chỉ là qua một lúc sau thì cô phát hiện những người lén lút lúc nãy lại lần nữa kéo nhau trở lại, chẳng lẽ cô hoa mắt thật rồi?