Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 109: bắt nạt
Cố Giai Lệ chưa từng tâm sự nhiều với ai, chẳng biết cách an ủi. Nên cũng xuôi theo, nói rõ tâm sự trong lòng
'' Ở nhà họ cố, mọi người ... đều nói em hệt như bóng ma. Chẳng nói chẳng rằng không khác gì kẻ câm, bị đánh bị mắng cũng chẳng dám phản kháng... sống như thế chẳng thà tự sát còn hơn. Nhưng mà ...''
Nước mắt cô rơi, hệt như từng lưỡi dao đâm vào tim hắn
Cố Giai Lệ vùi đầu vào chăn, tiếp tục nói
'' Em ... em không muốn chết đâu. Lúc được đưa đến đó, bị trách móc và đánh đập vô cớ ... em cũng đã từng chống đối. Nhưng mỗi lần như thế ... lại càng ... càng bị đánh nhiều hơn ... em ... em sống ... ở đó ... ở đó 14 năm ... ''
Mỗi ngày ở đó hệt như địa ngục. Ai ai cũng đều tùy ý bắt nạt
Thất tình, mất tiền, bị mắng chửi ...
Chương 109: bắt nạt
Thất tình, mất tiền, bị mắng chửi ...
Chỉ cần trong lòng không thoải mái đều đem cô ra trút giận
Vết thương cũ và mới chồng chéo lên nhau, chẳng thể phân biệt được
Đó là chưa kể đến mẹ kế và chị em nhà họ Cố
Cô càng nói, càng không kìm được cảm xúc. Lồng ngực nghẽn lại, vừa đau vừa khó thở
Nước mắt liên tục rơi xuống, thấm ướt cả góc chăn
Tống Tư Duệ không nói gì, nhào đến ôm lấy cô
Đám khốn kiếp đó, sẽ có ngày hắn khiến bọn chúng phải cầu xin được sang thế giới bên kia
Vợ hắn hiền lành, tính tình lại tốt. Sao có thể đối với cô như vậy?
Nếu ngay từ đầu không thích thì đừng đem cô về nhà
Cố Giai Lệ nén khóc, nhưng nước mắt cứ chảy
Chương 109: bắt nạt
Cố Giai Lệ nén khóc, nhưng nước mắt cứ chảy
'' Sao lại ghét em như thế? Em làm gì sai chứ?''
Hắn nhìn thấy mà đau lòng, không nhịn được tức giận mắng
'' Em không làm gì sai cả. Lũ người tùy ý mắng nhiếc đánh đập em mới chính là kẻ đáng phải chết. Em không nói chuyện còn không phải do bị dày vò suốt 14 năm hay sao? Những kẻ mỉa mai em bị câm chỉ biết quan tâm đến cảm xúc của bản thân , dù em có tổn thương thế nào cũng mặc kệ không đáng để em nghĩ đến''
'' Huhu ... Oa oa ...'' - cô như đứa trẻ khóc to, bao nhiêu uất ức, tủi thân theo dòng nước mắt ấm nóng trào ra
Tống Tư Duệ ôm lấy, bàn tay đặt sau lưng vỗ về
'' Ngoan, ai từng ức hiếp em ... anh sẽ không bỏ qua. Từ nay trở đi, sẽ không để em phải chịu tổn thương nữa''
Cố Giai Lệ oa oa khóc, nấc nghẹn mà nói
Chương 109: bắt nạt
Cố Giai Lệ oa oa khóc, nấc nghẹn mà nói
'' Anh ... hu ... anh cũng từng ... hành hạ em ...''
Hắn đờ người, nhớ lại chuyện bản thân đã làm có chút cứng họng
Cô cũng không ngờ bản thân bị dung túng đến mức dám trách hắn cơ. Người đàn ông cũng không dám nói gì, cô càng to gan lớn mật lập tức nói thêm
'' Lần nào gặp ... cũng quát tháo em''
Một nhát dao xiên vào tim Tống thiếu
'' Hic ... sau đó ... còn hại em ... bị đau bao . tử ''
Hai nhát dao xiên vào tim Tống thiếu
'' Còn ... còn tùy ý ... làm cái việc đó ... hại em sợ hãi mà ... dùng ... dùng thuốc ngủ. Sau khi biết chuyện ... còn muốn ... trừng ... trừng phạt ''
N nhát dao xiên vào tim, máu chảy thành sông
Chương 109: bắt nạt
N nhát dao xiên vào tim, máu chảy thành sông
Tống thiếu mặt dày cố gắng bào chữa
'' Anh biết là ... em sợ người lại, nhưng ở với nhau cũng đã vài tháng chẳng lẽ em cũng không giảm bớt sự lo sợ với anh sao?''
Cô thút thít
'' Hơn . nữa, vợ chồng ... làm thế với nhau là bình thường. Anh tưởng khi gả đến đây em cũng phải chuẩn bị tâm lý ...''
Cố Giai Lệ đẩy hắn ra, ngồi bật dậy lau lau nước mắt. Điệu bộ còn uất ức hơn lúc kể cho hắn nghe chuyện ở Cố gia
'' Gần đây mới nghe Dung Dung nói ... trước đó ... em ... em không biết mấy vấn đề vợ chồng ... cho nên . cho nên đã nghĩ rằng ... anh bạo hành em ... hic ''
Lúc này cô bù lu bù loa, Tống Tư Duệ lập tức nhận sai
'' Anh xin lỗi, là do anh. Giai Lệ ngoan, đừng khóc. Do anh không tốt, không tìm hiểu kỹ lưỡng khiến em tổn thương''
Chương 109: bắt nạt
Lúc này cô bù lu bù loa, Tống Tư Duệ lập tức nhận sai
'' Anh xin lỗi, là do anh. Giai Lệ ngoan, đừng khóc. Do anh không tốt, không tìm hiểu kỹ lưỡng khiến em tổn thương''
Cô nghe hắn xin lỗi, khóc càng thêm lớn. Âm thanh vang vọng khắp nơi, lập tức truyền đến tai người nào đó
Chẳng mấy chốc, bên ngoài liền có tiếng đập cửa
'' Tống Tư Duệ, mẹ đã cảnh cáo con đừng có bắt nạt con dâu mẹ rồi mà! ''
Châu Vỹ xông vào, trên tay cầm thanh kiếm gỗ
'' Nghịch tử, đã nói bao nhiêu lần cũng không biết sợ. Hại bà già này chạy từ tầng 2 lên đây ...''
Bà vẫn tiếp tục càu nhàu cho đến khi nhìn thấy hắn và vợ mình ôm nhau
Cố Giai Lệ lau nước mắt nhanh chóng giải thích hiểu lầm '' Anh ấy ... không có bắt nạt con''