Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
'' Con ...'' - cô lại sai rồi chăng? nhưng mỗi lần có chuyện gì khó giải quyết cô cũng đều xin lỗi, rất hiệu quả
Nhìn thấy cô vẫn chưa hiểu ra vấn đề, bà lại hỏi thêm
'' Được. Vậy con nói mẹ nghe xem, con sai ở đâu?''
Cô không biết nên nói thế nào nữa, chỉ cúi đầu, thỉnh thoảng sẽ lén nhìn xem biểu cảm của bà. Cứ như đứa trẻ nhỏ
Châu Vỹ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, thẳng thừng
'' Con trai của mẹ ... ép con làm việc con không muốn, thỉnh thoảng sẽ lớn tiếng mắng chửi, làm cho người con đầy vết thương lớn nhỏ. Con nói xem ... nó sai hay là con đây?''
Cô không dám chỉ trích hắn, chỉ có thể suy xét bản thân. Song, bên cạnh đó lại không thể nào hiểu được bản thân mình đã làm gì thiếu sót'' Mẹ biết tính tình con trai mình vô cùng tệ hại, con không dám phán xét vì sợ nó điên lên'' - bà nắm tay cô chặt hơn, giọng nói run rẩy đột nhiên lại khiến cô có chút đau xót - '' Nhưng dù con không dám phản bác, thì ít ra cũng nên nói với mẹ, để mẹ phân xử giúp con chứ?''
Cô run sợ, lẩm nhẩm
'' Con sợ ... mẹ sẽ tức giận''
'' Đúng là mẹ đang cực kỳ tức giận. Giận con trai mình dám đối xử không tốt với con. Giận con hơn vì gặp chuyện mà không nói. Điều làm mẹ càng giận, chính là bản thân lại không chịu quan sát gì, khiến cho con chịu thiệt'' - Châu Vỹ tự trách
Bà nâng gương mặt rưng rưng nước mắt của cô lên, nhìn thẳng vào. Đôi mắt như xoáy nước hút cô vào, khiến cho Cố Giai Lệ không dám lẫn tránh
'' Là do Tư Duệ nó cư xử khốn kiếp, sao con lại là người xin lỗi? Con tại sao lại phải xin lỗi chứ?'' Cô ấp úng rồi lấy hết can đảm nói ra
'' Vì con ... làm cho mẹ lo lắng''
Châu Vỹ ôm lấy, vừa xót xa vừa trách móc
'' Người một nhà lo lắng cho nhau là đương nhiên. Con nói ngốc nghếch gì vậy hả?''
Điều này là bình thường sao?
Những người cô từng tiếp xúc nếu không mắng mỏ thì cũng đánh đập. Họ luôn bảo cô bớt đem phiền phức đến cho họ
Chưa từng có ai chăm lo cho cô mà thoải mái. Nhưng bây giờ lại có người vì cô im hơi lặng tiếng mà trách móc
Lần đầu bị mắng nhưng lại cảm thấy không ghét bỏ. Trong lòng lân lân cảm xúc thật khác biệt
Lồng ngực tuy thắt lại, khó chịu đến phát khóc, lại khiến cho cô có chút vuiCố Giai Lệ trào nước mắt, giọng cô run lên nghẹn ngào
'' Dù con ... có gặp chuyện phiền phức ... cũng có thể nói sao?''
'' Gặp chuyện khó giải quyết càng phải nói cho mẹ nghe, mẹ giúp con xử lý''
Bà lấy khăn tay lau những giọt nước mắt lăn trên má cô, cương quyết nói
'' Sau này có chuyện bận lòng thì phải nói với mẹ có biết không?''
'' Dạ''
'' Nói lớn lên, con bé ngốc này!'' - bà lớn tiếng
'' Dạ'' - cô không dám làm trái, nghe theo
'' Tư Duệ nó có động đến một sợi tóc của con, cũng phải nói với mẹ nghe không?!!!''
'' Dạ, mẹ'' Không xong rồi, cô ngày càng không muốn rời khỏi nơi đây
'' Việc con muốn làm thì cứ làm, việc con không muốn thì không ai có thể ép buộc. Nếu kẻ đó dám, thì phải thẳng thừng từ chối'' - vì không để cho cô phải muộn phiền, bà liền nói thêm
Từ đó, Tống thiếu phu nhân bắt đầu dạng dĩ hơn
Cô không thích ăn rau sẽ trực tiếp nói không, tuy thỉnh thoảng cũng có vài lần buồn bã nhưng không đáng kể
Tống Tư Duệ gần đây bắt đầu cẩn thận
Hắn ở nơi làm việc lúc rãnh sẽ tìm hiểu xem cách lấy lòng phụ nữ. Khi về nhà sẽ tranh thủ trò chuyện với cô nhiều hơn
Cố Giai Lệ có chút đề phòng, không như trước đây cam chịu cúi đầu. Bây giờ mỗi lần muốn gặp, đều sẽ có Châu Vỹ hoặc Dung Dung bên cạnhChỉ cần hắn nhích lại gần cô vượt quá 2 mét liền bị cảnh báo
'' Đây là vòng tay san hô, kiểu dáng rất hợp với em'' - Tống thiếu về đến nhà lập tức đem quà đi tìm vợ
'' Không ... cần'' - cô nói
Châu Vỹ ngồi bên cạnh khiến cho cô có thêm sức mạnh, nhanh chóng từ chối món quà hắn tặng, tuy vẫn còn có chút gượng gạo
Tống Tư Duệ ném nó cho Gray, lôi ra món tiếp theo
'' Vậy thì thử đôi bông tai này xem''
'' Không ... thích''
'' Chiếc váy này thì sao?'' '' Không . muốn''