Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 14: Tôi là nhân viên giao hàng
Oa, chồng của cô vì sao lại tội nghiệp như vậy?
Cô tiếp tân vẻ mặt nghiêm trọng, toan định giải thích cho Đàm Tiểu Ân hiểu sự đáng sợ của cái tên này là như thế nào. Vừa hay tiếng thang máy riêng của tổng giám đốc mở ra.
Âu Minh Triết một thân áo sơ mi trắng vừa vặn thanh lịch cuốn hút ánh nhìn. Cả người tản ra hơi lạnh, nhưng càng như vậy càng khiến người khác phải ngước nhìn. Nhân viên nữ cúi đầu nhìn trộm, không biết có bao nhiêu người đã điêu đứng với khuôn mặt cùng tướng chuẩn soái này.
Tuy nhiên, khi vào mắt Đàm Tiểu Ân thì phong cách ăn mặc kia bị biến dạng méo mó đến khó tả. Tiểu Ân bỏ qua cô gái lễ tân kia, một đường hướng về Âu Minh Triết. Hắn vừa hay từ lúc ra khỏi thang máy cũng đã thấy cô.
Đàm Tiểu Ân rất nhanh đã đi đến trước mặt Âu Minh Triết dưới ánh mắt sốt ruột của vô vàn người. Lời đã chuẩn bị trong miệng, đang định phát thành tiếng, đột nhiên cô dừng lại. Cô bỗng dưng nhớ ra một chuyện quan trọng.
Hôn nhân của bọn họ là chuyện bí mật, ít người biết đến!
Âu Minh Triết nhìn cô gái này chuẩn bị nói gì đó, sau lại im lặng khiến hắn vô cùng tò mò. Phút chốc, hắn cũng quên mất tình trạng hôn nhân của bọn họ. Đang định hỏi vì sao cô ở đây, bên tai đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo, ngọt ngào của cô bên tai. Nhưng mà, nội dung có hơi khác biệt...
"Anh là Âu Minh Triết sao? Tôi là nhân viên giao hàng, có người gửi một món đồ lớn cho anh. Tuy nhiên vì cơ thể không cho phép, tôi không thể di chuyển nó vào trong này được. Phiền anh có thể đi theo tôi lấy hàng không ạ?"
Cả đại sảnh đông người đều im lặng không tiếng động, ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ này. Âu Minh Triết cũng không ngoại lệ, nhìn Đàm Tiểu Ân bằng con mắt khó hiểu, trên đầu đã xuất hiện ba vạch đen.
Đại sảnh lặng như tờ mãi cho đến khi Chu Việt phía sau bước lên phía trên cười trừ.
"Ha ha, bạn nhỏ chắc lần đầu nhận nhiệm vụ nên không biết, ship đồ cho Âu thiếu thì cứ chuyển qua tôi là được rồi."
Âu Minh Triết nghe vậy, quay đầu sang nhìn Chu Việt, ánh mắt màu hổ phách như có gai nhọn vô hình, chọc cho sau lưng Chu Việt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu rõ ràng làm tròn bổn phận thư ký, vì sao lúc này lại bị trừng như vậy?
Chu Việt lúc này nhỏ nhoi đáng thương cúi đầu, từ từ di chuyển ra phía sau. Mọi người coi thái độ của tổng giám đốc không tốt, đương nhiên không ngu ngốc hóng hớt nữa, mạnh ai nấy lo tiếp tục công việc của mình.
Âu Minh Triết một tay xách cổ áo của Đàm Tiểu Ân lên. Khác biệt chiều cao làm cho Đàm Tiểu Ân dễ dàng bị nhấc bổng, sau đó thì theo bước chân dài của ông xã mà rời khỏi công ty. Mọi người trộm nhìn theo bóng dáng nhỏ xinh kia, không khỏi tiếc than.
Đáng tiếc, nhỏ như vậy mà đã chọc phải Âu thiếu. Lòng tự hỏi không biết ai gan to như vậy, còn đặt đồ ship tận tay cho Tổng giám đốc.
...
"Minh Triết, thả em xuống!" - Đàm Tiểu Ân nhỏ nhoi kêu gào, tuy nhiên Âu Minh Triết chỉ nhìn một cái, lại tiếp tục xách đi.
Thẳng đến khi nhét cô vào ghế sau xe, hắn tiếp đó cũng bước vào ngồi bên cạnh cô, ra hiệu cho tài xế khởi động xe. Còn mình thì tiếp tục nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ này, khiến người bên cạnh nổi da gà. Đàm Tiểu Ân đáng thương, đưa hai tay ra trước ngực, cười hề hề:
"Minh Triết, chuyện gì cứ từ từ nói, đừng nhìn em như vậy, em bị anh nhìn đến nổi da gà rồi."
"Chuyện gì vậy?"
Âu Minh Triết vẫn nhìn chằm chằm chờ câu trả lời của cô, giống như chỉ cần cô nói phật ý một tiếng, hắn sẽ đích thân hành quyết cô ngay trong xe này. Tim trong lồng ngực đập bình bịch, cô khẽ nuốt nước miếng. Muốn trả lời, nhưng không biết nên trả lời cái gì, đành phải hỏi lại:
"Chuyện... Chuyện gì cơ?"
"Vì sao lại nói mình là nhân viên ship đồ?"
Đàm Tiểu Ân hiểu ra, lấy tay che khoé miệng, thì thầm với hắn.
"Cái này, mẹ em nói, hôn nhân bí mật, không được tự tiện nói ra. Vẫn may em chặn miệng lại được, không tí nữa đã chết rồi. Ông xã, anh thấy em làm tốt không?"
Hắn lúc này mới nhớ ra, vậy mà lại quên mất chuyện này. Tuy nhiên, cảm giác khó chịu trong lòng vẫn không ngừng tuôn trào. Âu Minh Triết dùng mặt lạnh giấu đi, khẽ "ừm" một tiếng.
Thấy chồng đã không còn dùng ánh mắt hổ vồ mồi nhìn mình nữa, Đàm Tiểu Ân thở dài, vuốt vuốt ngực. Lần nữa đánh mắt nhìn về phía Âu Minh Triết, áo sơ mi trắng tháo một cúc ở phía trên cùng, lồng ngực rắn chắc thoắt ẩn thoắt hiện sau vạt áo khiến cho Đàm Tiểu Ân đỏ mặt cúi đầu xuống.
Giây tiếp theo cô giống như búp bê được lên dây cót, thẳng lưng lên. Khuôn mặt cau có nhìn chồng của mình, cô nhớ, buổi sáng lúc ra khỏi cửa Âu Minh Triết vẫn mặc áo khoác ngoài cơ mà. Sao bây giờ lại không thấy nữa.
Trong cái đầu nhỏ xíu xuất hiện những suy nghĩ sai khác...
Đừng nói chồng cô bị người khác hành hung cướp áo đấy?!