Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 19: Tiểu Ân, ngủ ngon.
"Có phải... Hôm nay có phải ngày 4 không?"
Hắn không hiểu cô đang nghĩ cái gì, nhưng vẫn với lấy điện thoại trên đầu giường, ánh sáng xanh chiếu thẳng xuống, hắn dụi mắt một chút, nhìn thấy số ngày sau đó mới trả lời cô.
"Ừm, là ngày 4. Chậc... Cô sao vậy?"
Đúng rồi, là mùng 4 thật này...
Đàm Tiểu Ân vùi mình vào lòng Âu Minh Triết, hai tay vươn ra ôm hắn thật chặt, giọng nói của cô có chút run run.
"Minh Triết, cho em ôm anh một chút, chỉ một chút thôi, có được không?"
Cứ ngày 4 hàng tháng, cô đều mơ thấy cảnh ấy, ngày cha mẹ nhìn đưa cô lên máy bay. Cô cố gắng ôm thật chặt, cố gắng bám víu vào vạt áo ấm áp kia, khóc thật lớn, chỉ muốn họ cho cô ở lại.
Nhưng họ vẫn để cô rời đi, đất khách quê người, một thân một mình bên đấy.
Mỗi lần như vậy, thoát khỏi giấc mơ đáng sợ đó, cô vẫn phải đối mặt với thực tại còn khốc liệt hơn. Cái chào đón cô là căn phòng tối đen, không ai bên cạnh. Muốn ôm lấy, dù chỉ là một hơi ấm nhỏ bé thôi cũng không được.
Vài giọt nước mắt không kìm được đã rơi xuống, thấm vào áo của Âu Minh Triết.
Thật may, lần này đã khác rồi...
13 năm, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi thở ấm áp sau ác mộng kia...
Âu Minh Triết không biết ác mộng như thế nào khiến cô vợ nhỏ này bám người như vậy. Hắn không nói gì, mặc cho cô ôm lấy. Mắt thấy trán cô lấm thấm vài giọt mồ hôi lạnh, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi. Sau đó dời xuống lưng cô, từ từ vỗ nhẹ, nhỏ giọng thủ thỉ.
"Ngoan, ngoan, chỉ là ác mộng thôi mà. Cô biết không? Sau ác mộng luôn là giấc mơ đẹp."
"Cha mẹ... Cách xa quá... Làm sao giờ, em thật sự không kìm được nước mắt rồi."
Hắn thông qua ánh sáng yếu ớt của ánh trăng ngoài khung cửa, nhìn thấy bả vai Đàm Tiểu Ân run lên. Vạt áo cũng ướt một mảng.
Cô khóc rồi sao?
Thật không ngờ, nhìn vẻ bề ngoài luôn cười nói, lạc quan như vậy hắn còn tưởng cô sẽ không bao giờ khóc chứ...
Khóc cũng ngoan như vậy, không hề gây ra tiếng động, hắn lâu lâu chỉ nghe thấy tiếng nấc nhẹ.
Không biết là bắt nguồn từ đâu, hắn lại có cảm giác đau lòng như vậy.
Thật là...
Thật muốn đem Đàm Ôn Tường kia đạp xuống dưới bùn đen, không bao giờ ngóc đầu lên được quá!
Một lúc sau, cảm nhận được tiếng thở đều đều của người trong lòng. Hắn biết cô đã ngủ say, hai tay vẫn ôm hắn chặt như vậy... Khẽ cúi đầu xuống, giọng điệu trầm ấm chậm rãi vang bên tai cô.
"Tiểu Ân, ngủ ngon."
Không phải Nhu Nhi mà là Tiểu Ân. Lúc cái tên này được xướng lên từ trong miệng hắn, tựa như điệu slow nhẹ nhàng lôi cuốn.
Đàm Tiểu Ân trong cơn mơ màng, nghe thấy ai đó gọi tên mình. Êm tai như vậy, khoé môi cong lên vô cùng vui vẻ. Nước mắt lúc nãy vẫn còn đọng lại trên lông mi dài, dáng điệu vừa khóc vừa cười kia làm Âu Minh Triết buồn cười.
Sáng hôm sau, Âu Minh Triết tỉnh dậy trong trạng thái hai tai mỏi nhừ. Nhưng lúc nhìn cô gái ngốc ngủ ngon như vậy, lại không dám kêu la một câu. Chẳng hiểu sao, đối với cô gái này, cái danh xưng nam nhân khó đụng vào nhất của hắn trở nên thật vô nghĩa.
...
Hai tuần sau đó, hắn cũng không thấy cô mơ thấy ác mộng nữa, cả ngày đều tươi tắn. Đêm xuống thì ngủ không biết trời đất. Hắn nhiều lúc rảnh rỗi cũng băn khoăn không biết cô học hành thế nào mà có thể luôn ngủ sớm trước 9 giờ tối như vậy.
Thực chất thì Đàm Tiểu Ân không hề hiểu bài, mà đã không hiểu thì có nhồi mấy cũng không vào được. Ai nhủ toán cao cấp lại khó như vậy, ai biểu triết học toàn những cái sâu xa như thế. Cái não be bé của cô không nhét vào nổi.
Ngồi trong tiết học môn tự chọn, Đàm Tiểu Ân nhịn không được mà thả người về phía trước, nằm sấp xuống mặt bàn. Ánh mắt ai oán nhìn thiếu nữ đang vô cùng hưng phấn chăm chú nhìn giảng viên nam đang thao thao bất tuyệt trên bảng kia.
"Vu Hân, không được rồi, não mình sắp nổ tung rồi..."
Lướt qua nhìn đồng hồ trên tay, còn hơn 10 phút nữa, Vu Hân đành an ủi, dụ dỗ cô bạn nhỏ của mình.
"Chờ mình, sắp hết tiết rồi. Chẳng phải cậu muốn tìm việc làm sao. Mình đã tìm cho cậu một công việc cực kỳ hợp, ở lại thêm 10 phút nữa thôi."
"10 phút, ok."
Đàm Tiểu Ân nghe đến chuyện có thể kiếm tiền, hai mắt liền sáng ra. Lập tức thẳng người lên vờ làm học sinh ngoan ngoãn. Tay cầm cây bút đen vẽ vài đường lên trang giấy trắng, chẳng mấy chốc cô đã vẽ ra hình hài của một núi tiền, phía trên đỉnh của núi tiền đó, chibi hình dáng Tiểu Ân cười hớn hở.
Vu Hân liếc thấy bức tranh của Đàm Tiểu Ân cũng phì cười, không tiếc lời khen ngợi:
"Tiểu Ân, năng khiếu vẽ của cậu cũng thật tuyệt, vẽ đẹp như vậy."
"Thật sao?" - Được khen làm cho Tiểu Ân vui thích, lại cười nhiều hơn một chút.
Chờ mãi mới hết tiết, cô vội phóng nhanh ra cửa, chờ Vu Hân cất đồ. Vừa ra khỏi lớp học cô đã nghe thấy tiếng rầm rì bàn tán. Hình như có liên quan đến toán học, cô nghe đều không hiểu. Thở dài ngao ngán...
Vu Hân mới cất đồ xong, lúc đi ra thấy Tiểu Ân đứng yên như một khúc gỗ liền lập tức đi tới, vỗ vai Tiểu Ân một cái.
"Nào, đi thôi."
Đàm Tiểu Ân nghe vậy cũng gật đầu, thôi phó mặc cho đời vậy. Bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền giúp đỡ ông xã, mọi chuyện khác đều tính sau.
Hồi trước, cô bán mạng học và thi vào ngành mình không có năng khiếu nhất chỉ vì muốn cho cha mẹ thấy mình cũng không phải là đồ ngốc. Nhưng lúc quay trở về, gặp họ hai lần, họ đều không hỏi han đến chuyện học hành của cô như thế nào.
Bây giờ, điều cô nên quan tâm nhất chính là kiếm tiền cho ông xã.