Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Minh Triết, thực xin lỗi, em không biết... Không biết mùa dâu của mình lại thất thường như vậy..."
Âu Minh Triết nghe xong thì khoé miệng đang dương dương ý cười lập tức cứng ngắc lại.
Cô vợ ngốc này đang nghĩ rằng vết màu đỏ kia là mùa dâu hả? Ai đó hãy nói với hắn đây không phải sự thật đi. Cô có ngốc đi nữa thì vẫn phải nên biết được rằng hai cái vết tích này khác hẳn nhau đi được không?
Âu Minh Triết không nhịn được mà dùng một ngón tay của mình chọc vào giữa trán của Đàm Tiểu Ân, hai mắt trừng có một cái. Làm cái đầu của Tiểu Ân vì thế mà rụt ra sau một chút, hai tay có lập tức che đi vết tích mới bị chọc cho sưng lên. Đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, khóc không ra nước mắt.
"Đau..."
"Cảm giác đau như vậy có khác đau bụng dưới không?" - Âu Minh Triết không quan tâm đến
vết thương nhỏ xíu ấy, hậm hực hỏi.
Đàm Tiểu Ân nghe vậy thì lắc đầu. Trán và bụng khác nhau, làm sau mà có cảm giác đau giống nhau được.
"Vẫn biết phân biệt cảm giác đau như vậy mà tại sao lại nhầm lẫn được loại chuyện này
chứ?"
Đàm Tiểu Ân đối với câu hỏi của hắn có phần không biết trả lời như thế nào. Chỉ biết dương
mắt nhìn nam nhân đang ghé sát vào người của mình, đôi mắt kia ẩn chứa điều gì đó thật khó hiểu. Không khí giữa hai người đột nhiên trầm xuống một cách lạ thường.
Trong không khí ngoài mùi dịu nhẹ của buổi sáng còn có mùi thơm tươi mát phát ra từ cơ thể nam nhân ở bên cạnh, thoang thoảng lướt qua chóp mũi của thiếu nữ. Khoảng khắc nào đó, trái tim của cô như chệch đi một nhịp, tiếng con tim trong lồng ngực rộn vang lên không kiểm soát được.
Đàm Tiểu Ân trước đây hình như đã đọc qua một bài báo điện tử nói về một chuyện. Rằng khi ký ức được gợi lại bằng mùi hương, hoạt động của não trong hệ thống Limbic sẽ được kích thích mạnh hơn hẳn so với khi được gợi nhớ bằng lời nói. Mặc dù những giây khắc “sống lại” có thể ít ỏi, nhưng chúng vẫn là những khoảnh khắc tốt đẹp nhất...
+
Vậy thì, vào tại thời điểm này, những hình ảnh không rõ ràng đang từ từ xuất hiện trong não bộ của cô có phải là kết quả của việc ký ức được gợi lại bằng mùi hương không?
Nhưng trong đoạn ký ức vừa nãy kia, cô hình như bị Âu Minh Triết đè xuống giường. Không phải là con trâu già như trong giấc mơ, mà là cơ thể rắn chắc mê người của nam nhân đang đè cô xuống giường, ánh mắt của hắn tại hình ảnh đó ôn nhu đến kì lạ.
Âu Minh Triết thở dài, rõ ràng với bộ dạng ngốc lăng này của cô vợ nhỏ, hắn không thể đòi hỏi cô có thể thông minh hơn tí nào được. Đành tự mình lùi về sau một bước, quay người lấy tô cháo bón cho cô ăn, vừa hay ôn lại chuyện cũ cho cô nhớ vậy.
Đàm Tiểu Ân cứ sững người như vậy một lúc thật lâu, đến khi tô cháo nóng hổi kia đã không còn bốc khói nghi ngút nữa cô mới hoàn hồn trở lại. Nắm lấy cánh tay nam nhân, khuôn mặt bối rối ngẩng lên nhìn hắn, trong đôi mắt sáng kia ẩn chứa sự khó xử.
"Đây... Không phải nguyệt sự của em..."
Âu Minh Triết nghe vậy thì "xì" một tiếng, bộ não nhỏ xíu của cô vợ ngốc lúc này mới hoạt động sao?
Hắn cầm tô cháo với độ ẩm vừa ăn. Múc một thìa nhỏ, theo đà mà đưa tới trước cửa miệng của cô, chỉ cần cô hé miệng một chút liền có thể húp trọn.
"Vậy thì là cái gì em biết không?"
Hắn gọi là "em" chứ không phải là "cô" như thường ngày. Điều này làm cho Đàm Tiểu Ân thụ sủng nhược kinh, trong lòng có chút rối rắm.