Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thực chất thì khi nghe được tiếng "em" này, Đàm Tiểu Ân vui đến muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng xen lẫn trong đó lại là một chút lo lắng, không biết lý do vì sao sau một đêm Âu Minh Triết đã thay đổi thái độ đối với cô nhiều như vậy. Thay đổi đến mức Tiểu Ân chưa bắt kịp được.
Lắc đầu một cái, cô đối với chuyện sinh hoạt nam nữ vẫn là tờ giấy trắng. Mà đại học cũng đầu có ai tổ chức mấy loại lớp bổ sung kiến thức giới tính nữa đâu chứ. Phần đa bọn họ đều đã biết toàn bộ rồi còn đâu nữa.
Âu Minh Triết dừng việc đút cháo cho cô, hai mắt hổ phách sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hồng hào kia, trên mỗi câu lên nụ cười tươi rói, tiếp đó mới hỏi.
"Tiểu Ân thích trẻ con không?"
Đàm Tiểu Ân lập tức gật đầu, tiếp đó còn chèn thêm một tiếng: "Rất thích."
Sau đó cô nghe tiếng cười trầm thấp của người bên cạnh, lập tức quay đầu sang. Bàn tay ấm áp của Âu Minh Triết cứ thể chạm qua mái tóc rối của cô, liên tục xoa xoa khiến cho nó đã rối nay còn rối hơn. Nhưng hắn không để ý cho lắm, còn có tâm trạng niết nhẹ má cô, cười thập phần vui vẻ.
"Cái đó bắt nguồn từ chuyên sản xuất trẻ con mà vợ chồng nào đều làm với nhau hết đấy!"
Đàm Tiểu Ân nghe lời giải thích kia xong, hai mắt mở lớn ngạc nhiên. Lúc này mới cảm thấy hơi tiếc vì những năm trước đây không chịu đóng tiền học sinh học giới tính, hoặc rằng tìm hiểu về nó một chút. Để giờ đây không cần phải thất thố trước mắt ông xã của mình như vậy.
"Thì ra là vậy... Nhưng tạo ra trẻ con đều đau như vậy sao? Đêm qua thật sự rất rất đau, đau như bị xe cán vậy." - Đàm Tiểu Ân nhíu chặt mày hỏi hẳn. Tuy rằng lúc sau có đỡ đau hơn một chút, nhưng khởi đầu của chuyện này đáng sợ như vậy, cô vô cùng ác cảm nha.
Âu Minh Triết rất nhẫn nại và giải thích cho cô hiểu, xem như là đem kiến thức mình có viết lên trang giấy trắng. Hắn không những không chán ghét mà ngược lại vô cùng hưởng thụ công việc này. Như vậy càng tốt, vợ của hắn ở mảng này vẫn nên là do hắn chỉ điểm đi.
"Không có, chỉ có lần đầu là đau thôi, sau này sẽ không thấy đau, ngược lại còn thấy thích là đằng khác."
Âu Minh Triết đút cho vợ nhỏ ăn xong hết tô cháo cũng vừa kịp lúc cuộc gọi của Chu Việt vang lên. Trước khi ra khỏi phòng, hắn vẫn nhớ dặn dò cô rằng.
"Hôm nay tôi xin nghỉ cho em rồi, có gì cứ gọi cho Lưu quản gia ở dưới lầu là được rồi."
Thực chất, Âu Minh Triết rất muốn ở nhà cùng vợ nhỏ tâm sự tiếp về vấn đề về công cuộc tạo ra em bé, nhưng vì cuộc họp khẩn cấp không thể dời lịch, hắn chỉ đành tạm gác chuyện này qua một bên để đến công ty mà thôi.
Bệnh viện thành phố Willow.
Đường Tịnh Thi nhìn nam sinh tóc đen đang cặm cụi gọt táo, ánh mắt lạnh nhạt có phần đề phòng dò hỏi.
"Nhiều ngày như vậy không biết quý danh của cậu là gì?"
Nam sinh ngẩng đầu lên, đôi đồng tử màu xanh da trời khác biệt càng khiến cho nhan sắc của cậu tăng lên một bậc, nụ cười tiêu sái hướng về phía nữ nhân nằm trên giường, từ tốn trả lời.
"Tôi còn tưởng rằng chị sẽ không bao giờ chịu mở miệng nói chuyện luôn chứ?"
Đường Tịnh Thi nhíu mày, đương nhiên đối với câu trả lời kia có chút không hài lòng. Bản. thân đường đường là bác sĩ trong quân ngũ, giờ phút này lại bị một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch cười đểu. Đúng là không ra thể thống gì nữa mà, nếu như không phải bị gãy xương sườn, tên nhóc con này làm gì có chuyện đưa khuôn mặt ngáo đá kia nhìn cô chứ?!