Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi nhận được điện thoại từ bệnh viện, Tư Đàm chạy như bay vào trong nhưng chỉ nhận được tin rằng cả Vương Tư Ngôn và Chiêu Thần đều đang ở trong phòng cấp cứu.
Cậu ta chết lặng không rõ sự tình thế nào, chỉ nghe một vài người đi cùng để đưa họ vào đây kể lại.
Người đàn ông vì cứu cô gái thoát khỏi sự va chạm của xe hơi nên đã đẩy cô ra lề đường, còn mình thì bị xe tông trúng.
Cú tông rất mạnh nên khi văng ra thì đầu của anh hoàn toàn bị đập mạnh xuống đường, hôn mê bất tỉnh.
Tư Đàm vuốt mặt rồi ngồi phịch xuống ghế.
Tình hình của Chiêu Thần có tiến triển hơn, vì cô ngoài trầy xước ra thì chỉ ngất đi do bị kích động.
Cô vừa tỉnh lại đã chạy ra khỏi phòng bệnh để đi hỏi thăm tung tích của Vương Tư Ngôn, làm y tá trong phòng cũng phải phát hoảng chạy theo.
"Cô à! Cô vẫn chưa tiêm thuốc."
"Cô không được ra ngoài đâu."
Cô dùng sức đẩy y tá ra khỏi người mình, rất nhanh đã nhìn thấy Tư Đàm ngồi trước cửa phòng cấp cứu.
Cô chạy chân trần đến chỗ cậu ta, sắc mặt thất thần, quần áo xộc xệch.
"Tư Ngôn đâu? Tư Ngôn ở đâu?"
Chiêu Thần chạy đến kéo lấy cánh tay của Tư Đàm buộc cậu ta phải đứng dậy rồi lay người cậu ta liên tục, nhưng cũng chỉ nhận lại cái lắc đầu.
Cô thấy tim mình đau đến tê dại, hai chân vô lực ngồi thụm xuống nền nhà, lạnh đến thấm vào từng lớp da.
Âm thanh của tiếng phanh xe như ám ảnh lấy linh hồn của Chiêu Thần, trong đầu cô chỉ quẩn quanh những hình ảnh của vụ tai nạn ấy.
Cô chạm tay vào bờ vai mình, nơi mà Vương Tư Ngôn đã dùng cả tính mạng để đẩy cô ra thoát khỏi sự nguy hiểm.
Nước mắt trào ra không ngừng trên khuôn mặt nhếch nhác của Chiêu Thần, nóng hổi rồi hòa tan vào nền nhà lạnh lẽo.
Cô khàn giọng, đến cả nói chuyện thôi cũng khó khăn như vậy.
"Là do tôi hết.
Tôi nên tự mình sang đường.
Tôi nên tự làm điều đó."
Chiêu Thần vừa khóc vừa tự đánh vào người mình, giống như đang muốn tự đoạt mạng mình vậy.
Cô đánh rất mạnh, rất dứt khoát, khiến Tư Đàm phải chạy đến gỡ tay cô ra.
"Đừng mà.
Tiểu thư.
Dừng lại đi!"
"Anh ấy sẽ không sao phải không?"
Cô quay sang hỏi Tư Đàm, thôi không tự hành hạ mình nữa mà khiến cậu ta vô cùng áp lực.
Tình hình của Vương Tư Ngôn bên trong phòng cấp cứu thế nào, chỉ có bác sĩ mới là người rõ nhất.
Nhưng lúc này cô đang kích động, cậu ta không thể không trấn an.
"Không đâu.
Thiếu gia sẽ ổn mà."
"Âm mưu.
Là âm mưu của ông ta.
Nhất định là do ông ta."
Chiêu Thần lẩm bẩm một mình, cô cũng không hiểu là mình đang nói những lời này để cho ai nghe.
Thời gian ngồi chờ đợi ở bên ngoài mà không biết được trong phòng cấp cứu xảy ra những gì thật kinh khủng.
Cô tựa đầu vào ghế, cả người đã không còn chút sực lực nào, cơn đau từ những vết trầy xước mà cô vẫn chưa chịu băng bó lại bắt đầu hành hạ cô.
Hai tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua, Chiêu Thần dường như đã mỏi nhừ hai mắt, một phần vì chờ đợi, một phần vì cô đã khóc liên tục cả nửa ngày trời.
Trong đầu cô ngoài hình ảnh của vụ tai nạn ấy ra, chỉ có một Vương Tư Ngôn nằm trên mặt đường đầy máu, cùng với suy nghĩ rằng cô sẽ giết chết lão Vương.
Một bác sĩ đi cùng với hai cô y tá từ phòng cấp cứu đi ra, Chiêu Thần phản ứng chậm một nhịp, thẫn thờ ngồi bật dậy chạy đến chỗ bọn họ.
Cô chỉ vừa hé môi, bác sĩ đã nói sơ qua về tình hình.
ngôn tình hài
"Vùng đầu của nạn nhân va đập rất mạnh, khả năng sau khi tỉnh lại sẽ mất đi toàn bộ trí nhớ."
"Hiện tại chúng tôi đang cố gắng hết sức, nạn nhân đang chảy rất nhiều máu."
Cô đứng chôn chân tại chỗ, mấy câu nói ấy cứ lập đi lập lại như một cỗ máy chạy trong đầu cô.
Mất trí nhớ? Mất đi toàn bộ trí nhớ? Bây giờ anh còn đang mất rất nhiều máu.
Tình trạng đã nguy kịch đến mức như vậy rồi sao?
Chiêu Thần không dám nghĩ thêm nữa, tâm chỉ vừa yên tĩnh một lúc thì lại thấy y tá chạy ra chạy vào không ngừng, có một giọng nói rất khẩn trương.
"Bác sĩ! Nhịp tim của nạn nhân về 0 rồi."
"Kích tim!!!"
Cô lao như bay về phía cánh cửa phòng cấp cứu vừa đóng lại, đập liên tục vào nó.
"Cho tôi vào! Làm ơn cho tôi vào đi!"
"Tiểu thư!"
"Buông tôi ra!"
"Tiểu thư à!"
"Buông ra!"
Tinh thần của cô bây giờ vô cùng bất ổn, không khóc thì lại bắt đầu muốn vào phòng cấp cứu, ngồi một chỗ thì lại lẩm bẩm một mình.
Tư Đàm nhìn thấy cảnh này mà vô cùng xót xa, nhưng cậu ta cũng đã hết cách rồi.
Chiêu Thần đang muốn xông vào trong thì đột nhiên lại đổi ý định, cô không kháng cự Tư Đàm nữa, ánh mắt vô cùng dữ tợn.
"Tôi phải đi tìm ông ta hỏi cho ra lẽ.
Tôi phải đi tìm ông ta."
Một cô y tá từ trong phòng cấp cứu chạy ra, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Chiêu Thần lúc này.
"Hiện tại nạn nhân đang mất rất nhiều máu, chúng tôi cần nhóm máu O.
Hai người ai nhóm máu O mau đi theo tôi."
....