Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiêu Thần ngẩn ngơ, chớp mắt một cái đã bị ánh mắt của Vương Tư Ngôn hớp hồn. Anh nghẹn lời, dường như nhận ra bản thân mình có chút kích động nên đã quay mặt đi nơi khác, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Cô tắt máy, đóng laptop lại rồi nói.
"Chú không muốn thì thôi, tôi sẽ tìm cách khác."
"Tại sao phải tìm cách khác?"
"Hả?"
Vương Tư Ngôn chống tay xuống bàn, nghiêng người để tầm mắt của cô chỉ đổ dồn về phía anh. Anh nhìn cô, hỏi.
"Bây giờ ở cạnh tôi không tốt sao? Em gấp gáp muốn tìm cách giải độc vậy à?"
"Tôi chỉ muốn thấy chú khoẻ mạnh thôi. Tôi cũng không thể ở bên cạnh chú mãi được, đúng không?"
Chiêu Thần nói rồi đứng dậy định đi lên lầu.
"Chú cũng phải có gia đình mà."
Vương Tư Ngôn nhìn cô, nét mặt hơi khựng lại, im lặng một chút rồi nhếch môi cười nhạt. Anh không nói thêm gì, đứng dậy rồi quay người rời đi. Chiêu Thần hé môi ra, không phản ứng kịp, đợi đến lúc anh đi ra khỏi cửa mới hỏi.
"Này. Chú đi đâu vậy?"
Không có tiếng trả lời, cô cũng không rõ anh bị làm sao, chỉ còn âm thanh của động cơ xe từ từ rời khỏi nhà. Từ lúc Vương Tư Ngôn rời khỏi nhà đến bây giờ đã là 2 tiếng đồng hồ, Chiêu Thần không biết anh đã đi đâu, cũng không có cách nào liên lạc được vì điện thoại của anh đã ở trong phòng.
Cô không nghĩ rằng chỉ vì mấy lời nói của mình mà khiến anh không vui, khiến anh suy nghĩ nhiều. Chỉ là cô cảm thấy, anh rồi cũng sẽ có những định hướng riêng cho tương lai. Có thể anh vẫn sẽ cần đến cô, vì cô là thuốc giải, nhưng anh cũng sẽ theo đuổi cái gọi là hạnh phúc.
Vương Tư Ngôn một mình đi đến họp đêm, gọi một chai rượu mạnh rồi tự uống cạn. Anh uống chừng vài chai, tửu lượng khá tốt nên chỉ thấy hơi choáng, đi không được vững một chút. Anh rời khỏi họp đêm, không để ý rằng ống điện trên tay mình đã gần cạn kiệt, chỉ còn chừng vài phút nữa sẽ hết tác dụng. Lái xe như bay trên đường, cơn đau đột nhiên ập đến khiến anh như tỉnh ra, phanh xe gấp, đầu bị đập vào vô lăng.
Chiêu Thần ở nhà sốt ruột không yên, không liên lạc với anh được cũng chẳng gọi được cho Tư Đàm. Cô đi qua đi lại, lòng nóng như lửa đốt, sắp khóc đến nơi.
"Đi đâu vậy chứ?"
Vương Tư Ngôn dừng xe ở bên đường, cơn đau đớn này đột ngột quá khiến anh không trở tay kịp. Anh bấu chặt tay mình vào vô lăng thở dốc, trên đôi bàn tay hiện ra những đoá hoa độc màu đen chạy dọc theo các sợi gân tay. Mò mẫm trong cơn hoảng loạn, anh không tìm được điện thoại của mình, mặt mũi tái nhợt, trông rất khó coi. Đầu anh vừa đau vì cơn say rượu, vừa đau vì Nhục Chi Độc đang phát tán, cảm giác này chẳng khác nào như đang ở địa ngục.
Chiêu Thần không thể đợi được nữa, đồng hồ cũng đã điểm 22 giờ, không thấy Vương Tư Ngôn về nhà. Cô vừa khoác thêm cái áo, định ra ngoài đón taxi thì Tư Đàm đến.
"Tiểu thư. Cô đi đâu vậy?"
Cô bắt lấy tay của cậu ta lắc mạnh, mặt mũi tái mép.
"Tư Đàm. Chú Ngôn ra ngoài từ chiều rồi vẫn chưa thấy về. Tôi sợ Nhục Chi Độc lại tái phát, mà chú ấy lại không mang điện thoại."
"Cái gì?"
Hai người tức tốc rời khỏi nhà để ra ngoài tìm anh. Mà anh lúc này, ở trong xe đau đớn quằn quại. Trời đã chập tối, đèn hai bên đường vừa sáng lên rọi vào trong xe, chiếu lên khuôn mặt đang ướt đẫm mồ hôi của anh. Cơn đau này tại sao lại dữ dội như vậy, giống như khiến người ta muốn vứt cả tính mạng của mình.
Vương Tư Ngôn ôm ngực, cắn răng chịu đựng nhưng vẫn đau đến mức phải khiến anh gầm lên. Anh đưa tay dò tìm nấm đấm cửa, muốn đẩy nó để ra ngoài tìm người giúp đỡ. Sức lực của anh bây giờ không đủ, có lẽ trói gà cũng trói không chặt, nên việc mở chốt cửa khá khó khăn. Cơn đau này thường kéo dài 24 giờ từ lúc bắt đầu tái phát, tức là đến hôm sau anh mới trở về trạng thái ổn định.
Chiêu Thần và Tư Đàm chạy dọc trên các con phố, không biết rõ vị trí mà Vương Tư Ngôn đang ở là hướng nào. Họ như mất phương hướng, cứ thấy ngã rẽ là liền rẽ vào để xem thử.
"Chú ấy thường đi những nơi nào anh không biết hay sao?"
Tư Đàm lắc đầu, cố gắng lái xe nhanh nhất có thể.
"Tôi làm sao biết được. Hơn nữa thiếu gia rất ít khi ra ngoài."
Chiêu Thần hoang mang vô cùng, trong đầu không thể nghĩ ra được rằng Vương Tư Ngôn có thể ở đâu. Bọn họ lái xe ngang qua một họp đêm, đến gần phía bờ hồ thì Tư Đàm đột nhiên có biểu hiện kinh ngạc.
"Tiểu thư. Kia có phải xe của thiếu gia không?"
Lúc đến gần, xe của hai người họ từ từ chạy chậm lại rồi dừng hẳn, Chiêu Thần liền đi xuống xe để kiểm tra. Cô chạy đến nhìn vào bên trong, người ngồi ở ghế lái quả nhiên là Vương Tư Ngôn. Không nằm ngoài dự đoán của Chiêu Thần, Nhục Chi Độc lại đang tái phát và dày vò anh thành ra thế này.
Cô đập tay vào cửa xe, khẩn trương gọi.
"Chú. Chú à. Mở cửa ra đi. Chú."
Vương Tư Ngôn bây giờ không còn sức để chống chọi nữa, anh ngửa đầu ra ghế mà thở dốc, mặt mũi tái xanh, cả người nóng râm ran. Anh mò mẫm một hồi, cuối cùng cũng đẩy được chốt cửa. Vừa mở được cửa ra, Chiêu Thần đã thò đầu vào đẩy anh sang ghế lái, còn mình ngồi ở ngay bên cạnh. Cô lay lay người anh, vừa gọi vừa khóc.
"Chú. Chú thế nào rồi?"
"Chú Ngôn.". Truyện Thám Hiểm
Cô không hỏi được gì nữa, vùi đầu vào ngực anh rồi ôm anh thật chặt, hi vọng anh có thể nhanh chóng xoa dịu cơn đau. Vương Tư Ngôn đột nhiên giữ lấy cánh tay Chiêu Thần, áp cô ngồi ngửa ra, đôi mắt màu nâu một màu u ám, giọng anh khàn khàn.
"Tôi... Tôi nóng. Nóng quá."
Cô đảo tròng mắt, bộ dạng này của anh khiến cô vừa lo lắng vừa sợ hãi. Cô cố gắng trấn an bản thân mình, giọng nói có chút run.
"Chú Ngôn. Chú bị làm sao vậy?"
Vương Tư Ngôn như người bị mất trí, không kiểm soát được bản thân mình, đột nhiên cúi đầu xuống áp môi mình lên môi Chiêu Thần. Cô sững sốt đến mức hai mắt mở to, chỉ thấy được mái tóc mềm mại của anh ngay tầm mắt, cùng cảm giác đôi môi mình bị anh gặm thật chặt. Tay chân cô cứng đờ, không vẫy vùng gì được mà cứ từ từ buông lõng.
Sau khoảng chừng hai phút trôi qua, Chiêu Thần cảm thấy khó thở, cô vẫy vùng kịch liệt, đẩy mạnh Vương Tư Ngôn ra khỏi người mình. Cô thở dốc như một con cá mắc cạn, đôi gò má đỏ ửng lên, nói năng lắp bắp.
"Chú làm gì vậy hả? Chú mất trí rồi sao?"
...