Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Chiêu Thần giật mình dậy đã không thấy Vương Tư Ngôn bên cạnh, cái gối được để lại vị trí cũ khiến cô thấy hơi lo. Cô không nghĩ rằng anh sẽ biết, cũng không nghĩ được nếu như anh biết thì muốn làm gì.
Cô dụi mắt ngồi dậy, vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu. Còn mấy bậc thang nữa mới đến phòng bếp, vậy mà đã có một mùi thơm thoảng qua cánh mũi. Phòng bếp và phòng khách thông nhau, nên khi Chiêu Thần đi xuống thì nhìn thấy bộ sô pha đầu tiên, nhìn sang bên trái thì thấy Vương Tư Ngôn ở đó. Bình thường cô cũng ăn được các món của người giúp việc nấu, nhưng thích ăn món do anh làm hơn, đặc biệt là điểm tâm sáng.
Anh thường bảo với cô bữa sáng rất quan trọng, vậy nên nó luôn do chính tay anh nấu và chuẩn bị nguyên liệu. Chiêu Thần rón rén, còn định làm anh giật mình nhưng đã bị anh phát hiện ra trước.
"Dậy rồi à? Qua bàn ngồi đi."
Cô ngẩn ra hồi lâu rồi ngoan ngoãn đến bên bàn ngồi xuống. Đã 20 tuổi rồi, dù sao cũng đã trở thành một thiếu nữ, không còn bé bỏng như ngày xưa nữa, nhưng chuyện nhà hầu như Chiêu Thần không làm được gì nhiều. Việc giặt giũ, dọn dẹp, lau chùi gì đó đều đã do một tay người giúp việc làm, nấu ăn thì bọn họ và Vương Tư Ngôn thay phiên nhau nấu.
Không phải cô không muốn nhúng tay vào bếp, mà là vì người chú này vốn chẳng cho cô làm.
"Chú cần tôi giúp không?"
Chiêu Thần ở bàn ngồi đợi mà cứ thấy áy náy, liền chạy đến chỗ Vương Tư Ngôn, nhìn anh đảo thức ăn trên chảo trông vô cùng điêu luyện và hấp dẫn. Anh vẫn đang tập trung chuyên môn của mình, trong âm thanh của cái xẻng trên tay cùng với thức ăn trong chảo, anh trả lời.
"Không. Mất công lại mất đi vài cái bát."
Và đó chính là lí do thuyết phục cho việc Chiêu Thần chỉ nên ngoan ngoãn chờ đợi đến giờ ăn. Trong lúc ăn cơm, cô ăn chậm rãi nhưng không hiểu sao cứ thấy cổ họng khát khô, muốn uống nước mãi, có uống bao nhiêu cũng không đủ. Chợt nhớ đến lần trước dùng độc thử thuốc cho Vương Tư Ngôn, loại độc này khi trúng phải sẽ khiến con người ta khó chịu như kim châm, cổ họng đau rát. Chiêu Thần chỉ dùng một ít nên không tới mức phải như thế, chỉ là muốn uống nhiều nước một chút.
Sợ Vương Tư Ngôn phát hiện mình có dấu hiệu bất thường, nên Chiêu Thần đã cố gắng nhịn cơn khát, ăn uống bình thường. Cô nhớ mình đã uống thuốc rồi, nhưng không hiểu sao cảm giác của loại độc đó vẫn đang châm chít cơ thể cô từng ngày.
Giấy không gói được lửa, anh từ lâu đã nhận ra được cô có dấu hiệu bất thường khi cứ uống nước liên tục, không thì nhìn vào cốc nước chằm chằm như thế. Anh hỏi.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Chiêu Thần giật mình một cái, nhìn anh cười gượng.
"Không. Không có gì."
Vương Tư Ngôn nhìn cô, ánh mắt ấy khiến cô cảm thấy xung quanh mình như có mấy mũi dao chầu chực, chẳng khác nào một món đồ vật trong các buổi biểu diễn xiếc tạp kĩ. Anh buông đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt cô khiến cô không có đường nào trốn tránh.
"Chiêu Thần. Tôi nuôi dưỡng em đã hơn 10 năm rồi, nên em đừng nghĩ chuyện gì cũng có thể dễ dàng qua mặt được tôi."
Sắc mặt của Chiêu Thần càng lúc càng khó coi, giống như cơn khát trong người hoàn toàn xâm chiếm lí trí của cô, khiến đầu cô sắp nổ tung. Cô lắc mạnh đầu vài cái, đôi mắt dần hiện lên những tơ máu li ti, đôi lông mày lúc nhíu chặt lúc co giãn. Vương Tư Ngôn cau mày, nhẹ giọng gọi tên cô.
"Chiêu Thần?"
Cô thấy cổ họng mình bỏng rát, mất khống chế đến độ ngồi trên ghế mà loạng choạng, vừa muốn đứng dậy thì ngã ngay ra đất. Vương Tư Ngôn bất giác bị hành động kì lạ này của cô làm cho sợ hãi, anh chạy ngay đến chỗ của cô, lay mạnh đôi vai bé nhỏ.
"Chiêu Thần? Có chuyện gì vậy?"
"Chiêu Thần?"
Chiêu Thần khổ sở bấu chặt hai cánh tay anh, cả người run lẩy bẩy, tia máu hiện lên trong mắt cô ngày một nhiều hơn trước. Cô sợ mình mất khống chế sẽ gây ra chuyện, cố gắng giữ lại chút lí trí cho mình, nói với anh.
"Thuốc. Lấy thuốc... giải..."
Vương Tư Ngôn gật đầu, lại rối rắm đi tìm lọ thuốc, mở hết ngăn này đến ngăn kia ở cái tủ gỗ sơn nhẵn bóng cạnh cây đàn piano. Sau khi tìm được, anh rót ngay một cốc nước rồi đưa cho Chiêu Thần. Lúc này cô không cần nói, anh cũng đã hiểu cô vì vẫn còn chút ít độc tố trong người nên mới thành ra bộ dạng như vậy. Anh ngồi bên cạnh kiên nhẫn nhìn cô, một tay giữ vai cô, tay còn lại đặt trên nền đất lạnh, bấu thật chặt.
Đột nhiên Chiêu Thần không nhịn nổi, cô nắm chặt lấy cánh tay anh rồi cắn mạnh vào mu bàn tay. Giây đầu tiên khi chứng kiến cảnh này, mắt anh mở to, sau đó bị cơn đau làm cho đầu óc tê liệt. Nhưng anh không kêu lên, cũng không đẩy cô ra mà chỉ cắn răng chịu đựng. Thà rằng để cô cắn vào tay, vẫn đỡ hơn là lên cơn co giật rồi tự cắn lưỡi mình.
Chiêu Thần cắn chặt lấy tay của Vương Tư Ngôn, đau đến mức anh phải gồng lên trong im lặng. Cho đến khi dấu răng in sâu vào mu bàn tay anh, có mùi máu tanh xộc lên mũi, điều này khiến cô hoảng hốt buông ra. Cô như choàng tỉnh khỏi một cơn ác mộng, nhìn xuống thấy tay của Vương Tư Ngôn đầm đìa máu, còn anh chỉ nhìn cô không nói năng gì, ánh mắt vừa ôn nhu vừa bất lực.
Cô bất giác thấy cổ họng mình chua xót, không nghĩ rằng trong lúc hoảng loạn lại làm anh bị thương. Tay cô run run cầm lấy bàn tay anh, nước mắt cứ thế tự nhiên trào ra rồi rơi lã chã, nói không nên lời.
"Chú... Tôi..."
Vương Tư Ngôn không màng mấy đến vết thương trên tay mình, chỉ nhẹ giọng hỏi cô.
"Đỡ hơn chút nào không?"
Chiêu Thần thấy đầu mình ong ong, vẫn còn thấy sợ hãi bản thân vì đã khiến anh thành ra thế này. Cô nức nở, nói xong liền vùi đầu vào lòng anh bật khóc.
"Chú. Xin lỗi."
"Xin lỗi chú."
...