Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không có một thông tin gì về sự tồn tại của núi tuyết, khiến Chiêu Thần đã tìm hết tất cả tài liệu liên quan, muốn lật tung cả viện nghiên cứu lên cũng không được. Cô ngồi bên bàn ôm đầu, chỉ muốn nhanh chóng tìm cho ra Hàn Thảo để giúp Vương Tư Ngôn giải độc. Bây giờ đã không giống như lúc trước, chỉ cần anh tái phát thì chỉ có máu của cô mới có thể giúp anh xoa dịu. Nhưng với tính cách của anh, tuyệt đối thà chết cũng không muốn cô nhỏ một giọt máu nào vào miệng mình.
Điện thoại trên bàn reo lên, Chiêu Thần cầm nó rồi nhìn vào màn hình thấy một dãy số rất quen thuộc. Người gọi cho cô chính là Tiêu Đình.
"Anh gọi cho tôi có việc gì?"
"Tôi đang ở Lăng Xuyên."
Cô có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng chỉ qua loa nói.
"Anh ở đâu thì nói với tôi làm gì?"
"Ở Lăng Xuyên tôi chỉ quen biết mỗi mình cô, đương nhiên phải nói với cô rồi."
Tiêu Đình đang ngồi ở quán cà phê, và quán cà phê này lại ở gần với viện nghiên cứu của Chiêu Thần. Đương nhiên đây không phải là trùng hợp, mà là một sự sắp xếp có từ trước của anh ta. Chuyện này sớm muộn gì cô cũng sẽ biết, nhưng anh ta muốn trước khi cô biết, trong mắt của cô anh ta vẫn không xấu xa đến mức như vậy. Trước đây khi chưa gặp qua Chiêu Thần, lệnh của lão Vương đương nhiên Tiêu Đình không thể làm trái, vạch sẵn đường đi nước bước chờ cô rơi vào bẫy. Nhưng còn bây giờ, anh ta chỉ muốn loại trừ Vương Tư Ngôn, không hề muốn làm cô tổn thương.
Chiêu Thần rời khỏi viện nghiên cứu, không ngờ rằng lại gặp Tiêu Đình ở quán cà phê gần đó. Anh ta đã gọi phục vụ mang ra cho cô một ly nước cam, nhưng đây lại là nước mà cô không uống nước. Hai năm trước cô thường bị đau nửa đầu vì làm nghiên cứu quá nhiều, không thích hợp uống nó.
"Xin lỗi. Nhưng tôi không uống được nước cam."
Tiêu Đình cười nhạt một tiếng.
"Tôi không biết chuyện này."
Cô cười lại khách sáo.
"Không biết cũng là lẽ đương nhiên thôi. Tôi đã nói với anh bao giờ đâu?"
Anh ta gật đầu, ngồi sát người vào cạnh bàn rồi nhìn thẳng vào mặt của Chiêu Thần. Hôm nay cô mặc một chiếc áo có tay bồng bềnh, mái tóc dài buộc đuôi ngựa lỏng trông rất dịu dàng.
"Đã lâu không gặp, mà cô vẫn xinh đẹp như vậy nhỉ?"
Cô có hơi ngượng một chút, nhưng không phải vì lời khen của Tiêu Đình, mà là vì thái độ của anh ta. Lúc mới đến Giang Nam, anh ta rõ ràng có thành kiến với cô, cứ thích gây sự với cô. Nhưng sau nửa tháng làm việc chung, thái độ của anh ta giống như từ từ đã thay đổi, trở nên rất tốt với cô, thậm chí là tốt quá mức khiến người ta hiểu lầm.
Chiêu Thần tự thấy chột dạ, nếu như để Vương Tư Ngôn nhìn thấy cảnh này, không biết anh có ghen đến nổ cả mắt không. Anh đương nhiên không thể hiện ra bên ngoài quá nhiều, mà bản tính lầm lì đó chỉ thích tự đày đoạ bản thân, khiến cô mũi lòng.
"Chắc không phải anh gọi tôi ra đây chỉ để nói như vậy đâu nhỉ?"
Tiêu Đình gật đầu, lấy từ trong cái vali đặt ở dưới chân anh ta ra một hộp quà màu đỏ thắt nơ, đặt lên bàn rồi đẩy về phía của Chiêu Thần. Cô hơi ngẩn ra, nhìn nó rồi nhìn anh ta hỏi.
"Đây là gì?"
Anh ta cười, một nụ cười rất ôn hoà và điềm đạm, khiến sự kiêu ngạo mà bình thường cô thấy như tan biến.
"Quà sinh nhật của cô."
Chiêu Thần tròn mắt, lúc này mới nhớ ra, quả thực hai ngày nữa là đến sinh nhật của cô rồi. Vương Tư Ngôn cũng đã cho người chuẩn bị, nhưng anh đâu thể ngờ Tiêu Đình lại còn nhanh tay hơn cả anh. Cô định hỏi tại sao anh ta lại biết, nhưng sực nhớ ra lúc ở Giang Nam, anh ta có nói mình đã điều tra thông tin về cô. Có lẽ anh ta biết được, là qua những thông tin đó.
Thấy cô cứ ngồi ở đó nhìn, Tiêu Đình nghiêng đầu, nhướn mày hỏi.
"Không thích nó sao?"
Cô vội vàng lắc đầu.
"Không. Không phải. Chỉ là, tôi không có lí do gì để nhận nó."
"Không có lí do gì chứ? Lí do là sắp đến sinh nhật cô, và đây là quà tôi tặng, đơn giản vậy thôi."
Chiêu Thần không biết nên nói thế nào cho anh ta hiểu, chỉ là cô cảm thấy giữa mình và anh ta không quá thân thiết, không đến mức phải nhận được quà từ anh ta. Hơn nữa, bây giờ cô mang nó về nhà, cũng không biết nên nói thế nào với Vương Tư Ngôn.
Tiêu Đình ngồi nhìn cô một lúc lâu, mới cười khẩy một tiếng mà khoanh tay lại.
"Cô sợ anh ta ghen à?"
Cô như bị nói trúng tim đen, nhìn anh ta nghẹn họng không biết nên nói thế nào. Anh ta vẫn cương quyết đẩy hộp quà về phía cô.
"Nhận giùm đi. Anh ta không trẻ con đến mức thiếu suy nghĩ như vậy đâu. Chẳng lẽ tôi tặng quà sinh nhật cho cô là chuyện phạm pháp à?"
Nói qua nói lại, cuối cùng cô cũng bị mấy câu nói đó của Tiêu Đình làm cho không có đường cự tuyệt. Lúc rời khỏi quán cà phê, anh ta ngỏ ý muốn đi cùng cô qua viện nghiên cứu để tham quan, nhưng vì cô biết Vương Tư Ngôn sắp đến nên đã diện lí do khác. Anh ta cũng không hỏi nhiều, đồng ý rằng sau khi sắp xếp xong chỗ ở tại Lăng Xuyên sẽ ghé qua sau.
Lúc cô quay đầu lại, gió thổi lên làm vài sợi tóc mai dính lên gò má, Tiêu Đình không nhịn được trước vẻ đẹp thơ ngây này. Anh ta bất giác bước đến, đưa tay ra vuốt nhẹ lên tóc làm Chiêu Thần không phản ứng kịp. Lúc cô nhận ra, mới vội lùi ra sau một bước để tránh né cái nhìn ấy.
"Tôi phải đi rồi. Cảm ơn anh vì món quà."
Anh ta đứng nhìn Chiêu Thần rời đi, ánh mắt thu hẹp lại chỉ nhìn mỗi bóng lưng của cô. Bóng dáng ấy mảnh mai, khi bước đi trông giống như toát ra một khí chất thoát tục.
Tôi không giống anh ta, tôi nhất định sẽ không để em bị cuốn vào những chuyện này.
...