Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Chuyện này là sao chứ? Tại sao bà lại biết rõ về tôi như vậy? Bà là ai? Bà là ai?"
Chiêu Thần kích động muốn biết sự thật, cô thật sự muốn biết tại sao mình lại đến được nơi mà Hàn Thảo sinh trưởng, muốn biết người đàn bà kì lạ này là ai. Nhưng từ đầu đến cuối, bà ta vẫn ngồi ở dưới gốc cây rất bình thản, giống như những nỗi lo trong ánh mắt của cô với bà ta mà nói chỉ là một hạt cát.
"Chỉ cần cô ở nơi này gặp phải chuyện gì, thì mãi mãi cũng sẽ không thể quay về thế giới thực được nữa."
Cô há miệng, kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Bấy giờ cô mới hiểu, đây chỉ là một thế giới ảo, mộng cảnh do Hàn Thảo tạo ra, và bà ta cũng chính là người đến từ mộng cảnh. Chỉ cần linh hồn xảy ra chuyện, thì thể xác của cô ở thế giới thực sẽ chết, và cô cũng sẽ chết. Cô sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở nơi băng giá này, mãi mãi.
Chiêu Thần bước đến gần chỗ của bà lão, nhưng kì lạ rằng cô có thể nhìn thấy bà ta, có thể nói chuyện với bà ta nhưng lại chẳng thể chạm vào. Mọi thứ dần trở nên mờ nhạt, khiến đầu óc cô bây giờ rối rắm như tơ vò. Cô muốn thoát ra, nhưng cũng không thể không tận dụng cơ hội này mà đi tìm Hàn Thảo. Nén nỗi bất an trong lòng xuống, cô lùi lại vài bước, hỏi
"Tôi muốn tìm Hàn Thảo. Có phải bà cũng biết về nó không?"
Bà ta bật cười, nếp nhăn ở trên mặt lại hiện lên nhiều hơn, cứ như từ đầu đến giờ bà ta không hề mở mắt nhìn bất cứ thứ gì.
"Cô và Hàn Thảo, chính là một thể."
Chiêu Thần ngây người.
"Tôi?"
***
Vương Tư Ngôn trở về nhà lấy một chút đồ đạc rồi chuẩn bị vào bệnh viện, lúc anh vừa ra khỏi cổng bệnh viện thì vô tình nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Đình. Anh ta đi bộ ở bên đoạn đường bên kia, mắt nhìn trước sau trông rất cảnh giác và cẩn thận. Anh cau mày, linh tính giống như mách bảo anh rằng nhất định phải đi theo Tiêu Đình để tra cho rõ chân tướng sự việc.
Anh ta đến một ngôi nhà có vẻ khá cũ kĩ nằm ở cạnh công viên gần bờ sông rồi gõ cửa, vẫn không quên nhìn ngó xung quanh. Vương Tư Ngôn đứng ở phía sau gốc cây, khi cánh cửa ấy vừa mở ra, anh kinh ngạc khi phát hiện người ra gặp Tiêu Đình chính là đàn em thân cận của lão Vương.
"Thiếu gia. Lão gia đang tìm cậu."
Cách xưng hô này, khiến Vương Tư Ngôn giống như nhận ra được quan hệ không hề đơn giản giữa Tiêu Đình và lão Vương. Nhưng trước mắt, anh chỉ biết rằng anh ta đã từng tiếp cận Chiêu Thần, còn từng muốn đi quá giới hạn đồng nghiệp với cô. Có lẽ cô bây giờ đang hôn mê, lại không thể ngờ rằng Tiêu Đình chính là con trai nuôi của lão Vương, là người tiếp cận cô trong suốt quá trình cô muốn điều tra về Nhục Chi Độc.
Vương Tư Ngôn không thể kìm chế được bản thân mình, nên lúc Tiêu Đình vừa quay người lại, anh đã xông ra đấm vào mặt anh ta một cú bất ngờ.
"Mẹ nó."
Anh kéo cổ áo của Tiêu Đình, buộc anh ta phải đứng dậy rồi lại đấm vào mặt anh ta thêm một phát nữa. Đàn em của lão Vương ở bên trong đã thấy được tình hình, nhưng vì không dám tùy tiện hành động lỗ mãn nên chỉ có thể im lặng. Anh ta đẩy anh ra, hai bên mặt đều đã bị đánh đến bầm tím, khoé miệng rỉ máu.
"Anh điên à?"
Vương Tư Ngôn trỏ tay vào mặt Tiêu Đình, mắt hằn lên tia máu.
"Mày... Thì ra mày là người của ông ta. Mày tiếp cận Chiêu Thần là muốn hãm hại cô ấy có phải không?"
Anh ta nhìn anh, cười khẩy rất tự nhiên.
"Phải. Tôi là con nuôi của ông ấy đấy. Thì sao?"
Anh bị anh ta đả kích, lại xông đến đẩy anh ta một cú ngã nhào, sau đó bản thân cũng lao vào đánh anh ta quyết liệt. Tiêu Đình dùng chân đá anh ngã ra, sau đó thì đứng dậy, đưa tay quệt lên vết máu ở khoé môi.
"Điên cũng đủ rồi đấy. Cút đi cho khuất mắt tôi."
Vương Tư Ngôn ngồi dậy, bước đến nắm chặt cổ áo của anh ta, hai bên giằng co vô cùng dữ dội.
"Mày đã lợi dụng Chiêu Thần. Tại sao mày lại có thể làm vậy với một cô gái chứ? Chiêu Thần bị bắn nằm trong bệnh viện mê man chưa tỉnh cũng là do mày và lão già khốn kiếp đó phải không?"
Tiêu Đình trợn mắt nhìn anh, nhưng sau khi nghe thấy tin Chiêu Thần nằm hôn mê trong bệnh viện, anh ta cau mày, giữ chặt hai cánh tay anh hỏi.
"Cái gì? Chiêu Thần bị thương nằm trong bệnh viện sao?"
"Mày còn dám hỏi như vậy? Về nói với lão già đó, muốn tìm thì cứ tìm tao, muốn chém muốn giết thế nào cũng được. Nhưng nếu ông ta vẫn còn động đến Chiêu Thần, tao nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này."
Tiêu Đình nghẹn họng, đứng trơ mắt nhìn Vương Tư Ngôn bước đi mà không có ý định chống trả. Tin tức mà anh ta vừa nghe được, chính là tin cô đang nằm nguy kịch ở trong bệnh viện, hôn mê không biết khi nào tỉnh. Lão Vương là người hành sự rất xảo quyệt và có tính toán, ông ta lẽ ra đã nhìn thấy được anh ta có tình ý với Chiêu Thần. Vậy nên chuyện ông ta cho người ám sát cô ở bãi biển, Tiêu Đình vốn không hề hay biết.
Bây giờ biết được bộ mặt thật của Tiêu Đình, Vương Tư Ngôn lại càng thêm phần cảnh giác, cho người đến bệnh viện trông chừng và quan sát nhất cử nhất động của những người lạ xung quanh. Anh đã không thể bảo vệ được Chiêu Thần, để cô rơi vào hôn mê bất tỉnh, bây giờ nếu ngay cả việc canh chừng một người nằm trên giường cũng không xong, bản thân anh cũng chỉ thấy mình thật quá vô dụng.
"Chiêu Thần. Đến bao giờ thì em mới chịu tỉnh lại đây?"
...