Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiêu Thần liên tục lắc đầu, cô không muốn thấy Vương Tư Ngôn như thế này, nhưng cũng không thể nào bỏ đứa nhỏ.
Bụng cô đột nhiên truyền đến một cơn đau rất dữ dội, khiến cô không tài nào đứng vững được. Hai chân bắt đầu run lên, mặt mũi tái nhợt.
"Tư Ngôn! Em... Em đau quá!"
Anh vội vàng đứng dậy, trên mặt vẫn còn bệt nước mắt mà ánh mắt ấy đã thất thần đến vậy rồi. Chiêu Thần rất sợ đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện, nên liên tục cầu xin anh hãy đưa cô đến bệnh viện nhanh một chút. Bế cô chạy dọc theo bờ hồ, vì đang là giờ cao điểm nên đường rất nhiều xe cộ qua lại, mà xe của anh lại bị những chiếc xe khác che khuất tầm nhìn bên kia đường.
Vương Tư Ngôn vừa bế Chiêu Thần trong tay, vừa mong cầu sự giúp đỡ từ người xung quanh đó. Cũng may có một chiếc xe hơi đã kịp dừng lại, nhường đường cho anh qua để đưa cô đến bệnh viện. Đèn phòng cấp cứu sáng lên, anh đứng ở bên ngoài sốt ruột đến mức không thể đứng yên được một chỗ.
"Thiếu gia. Tiểu thư sẽ không sao đâu mà!"
Tư Đàm vỗ vai anh, nhưng cậu ta hiểu anh bây giờ lo cho tính mạng của Chiêu Thần là trên hết. Trong lòng anh chợt có một suy nghĩ, không rõ là bản thân mình thật sự quá vô tình hay do nghịch cảnh bắt anh phải như thế. Anh không muốn đứa nhỏ này. Anh không muốn nó mang đến đau đớn cho cô, không muốn nó cướp đi cô mãi mãi.
Đứng thừ người ra, mắt Vương Tư Ngôn nhìn lên cái bảng đang sáng đèn không rời một khắc. Rồi khi bác sĩ cùng y tá đồng loạt đi ra, anh vẫn chưa trút được gánh nặng mà bước đến.
"Bác sĩ. Tình hình của cô ấy thế nào rồi?"
"Do cơ thể của người mẹ quá yếu nên không thể giữ được đứa nhỏ trong bụng. Chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Ông ấy nói rồi đặt tay lên vai anh lắc đầu, sau đó chậm rãi bước đi. Vương Tư Ngôn siết chặt tay mình, lòng anh như đang bị chia ra làm hai nửa của cảm xúc. Đứa nhỏ này là hoàn toàn vô tội, anh làm sao có thể tàn nhẫn muốn đẩy nó rời xa thế gian này. Nhưng anh cũng là người vô tội, là người cần được yêu thương, cần được tình yêu của Chiêu Thần.
Mọi chuyện cũng đã qua rồi, nhưng anh biết một khi Chiêu Thần tỉnh lại, nhất định sẽ không chịu nổi đả kích lớn này. Ngồi ở bên giường, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, bàn tay bây giờ trở nên gầy gò thấy rõ. Lúc cô tỉnh lại thì trời đã dần chiều, Vương Tư Ngôn vẫn túc trực ở cạnh giường không rời nửa bước.
Cô vừa mở mắt, trán đã toát một lớp mồ hôi, tay vô thức sờ lên bụng của mình. Linh cảm của một người làm mẹ nói cho cô biết, trong bụng của cô bây giờ đã không còn một sinh linh bé bỏng nào nữa. Chiêu Thần nhìn sang Vương Tư Ngôn, nước mắt nóng hổi lăn dài.
"Con của chúng ta... Con của chúng ta đâu?"
"Chiêu Thần. Em chỉ vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn rất yếu, đừng kích động."
Chiêu Thần giữ chặt lấy cổ tay của anh, lay mạnh.
"Con của chúng ta đâu?"
Vương Tư Ngôn không biết nên đối diện với cô như thế nào, rũ mắt nhìn xuống bàn tay gầy gò của cô, nhẹ giọng.
"Đứa nhỏ, không giữ được. Bác sĩ nói cơ thể của em rất yếu, nên đã không thể giữ được nữa."
Chiêu Thần không thể chịu đựng được sự mất mát này mà bật khóc, những tiếng khóc đứt quãng không thể thành lời. Cô càng khóc, cơ thể càng bị vắt kiệt sức vì vừa mới mất đi cái thai trong bụng. Vương Tư Ngôn bây giờ giống như đứng trên một khúc gỗ lạc giữa dòng sông rộng, sơ suất một bước sẽ rơi.
Anh nhìn cô chịu đựng nỗi đau này, hận bản thân mình không nhận ra sớm hơn lúc cô đưa Hàn Thảo vào cơ thể mình. Nếu biết trước cô sẽ làm như thế, anh thà rằng mình bị Nhục Chi Độc dày vò đến chết cũng nhất quyết cự tuyệt.
Sau khi khóc xong một trận, Chiêu Thần vì chưa hồi sức kịp mà đã ngất đi. Bác sĩ ra vào liên tục, tiêm cho cô một liều thuốc an thần để cô ngủ được tròn giấc hơn. Ông ấy căn dặn anh rất nhiều lần, rằng tuyệt đối không được để cô kích động thêm một lần nào nữa. Những người đang trong giai đoạn khó vượt qua được như Chiêu Thần, rất dễ có vấn đề về mặt tâm lý, thường sẽ phát sinh ra chuyện nghĩ quẩn. Anh phải luôn theo sát bên cạnh cô, một chút lơ là cũng không được.
Điều này anh biết rất rõ, nên những ngày Chiêu Thần nằm viện anh hầu như ăn uống cũng không thấy ngon miệng. Cô đang gầy đi, và bây giờ chính anh cũng như thế.
"Ăn một chút gì đi!"
Vương Tư Ngôn đưa thìa cháo đến trước mặt Chiêu Thần, nhưng cô lại quay mặt đi nơi khác, khẽ lắc đầu. Anh thở dài, trên mặt thoáng hiện ra nét mệt mỏi.
"Em cứ như vậy thì mọi chuyện có tốt lên được không? Chiêu Thần. Đây không phải là em, em chưa bao giờ yếu đuối đến mức này."
Chiêu Thần mà anh biết là một cô gái hoạt bát, thông minh, lanh lợi lại vô cùng nhạy bén. Tuy cô giải quyết mọi vấn đề theo bản năng và lí trí của mình, nhưng chưa từng phải khiến cho bản thân chùn bước. Cô từng đứng chắn trước đầu súng, đạn của lão Vương, từng muốn giết chết ông ta chỉ vì anh. Cô của bây giờ thay đổi rồi, yếu ớt đến nỗi chỉ cần một cơn gió lướt qua thì lập tức bị đánh ngã.
Vương Tư Ngôn đặt bát cháo xuống bàn, cố định đôi vai của cô rồi xoay người cô lại, muốn cô phải nhìn mình.
"Nhìn anh! Nhìn anh này!"
"Chuyện khó khăn nhất là giải Nhục Chi Độc em còn làm được, thì chuyện này tại sao lại không chứ? Mọi chuyện trên đời này đều sẽ có cách giải quyết, đừng bi oan như vậy nữa."
Anh nói rồi vuốt ve mái tóc của Chiêu Thần, vén những sợi tóc mai ra sau vành tai cô, sờ lên gò má cô, nâng niu từng chút một.
"Nhìn em như vậy, anh đau lòng lắm! Em biết không?"
...