Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 205 - Kí ức còn lại
Vietwriter
"Bốp...mau thả tôi ra...mấy người có tin chồng tôi mua luôn đồn cảnh sát để cho tôi làm cảnh sát trưởng tống ông vào tù không?"
Trong khi theo dõi Lăng Vũ, Tú Vy gọi cho Trường Niên không được, máu nóng sôi sung sùng lỡ chân đập nát đầu xe đang đậu bên người.
Cũng may Lăng Vũ đã bước vào trung tâm thương mại nên không biết. Cô đã thỏa thuận sẽ đền tiền bên kia cũng đồng ý.
Không ngờ sau khi đền bù tiền, đứng đó trong trạng thái bực tức. Không ngờ trước mắt cô xảy ra một vụ cướp.
Máu nóng hạ xuống máu hành hiệp trượng nghĩa sôi lên. Cô bay tới hạ đo quán tên cướp bằng cú đá quỷ khóc thần sầu.
"Nếu đi cướp tránh Tú Vy ra nhé"
"Chồng ơi anh có sao không?"
Cô gái bị cướp chạy tới đỡ lấy tên cướp vô nhẹ.
"Chồng" Cô ngơ ngác.
Khi hỏi ra cô mới biết hai người là vợ chồng, bắt trend "Đố anh bắt được em"
Sở dĩ cô tưởng người ấy là cướp vì tên của người chồng là Cướp.
Đó không phải vấn đề khiến cô bị bắt vấn đề nằm ở chỗ. Đi nhờ vệ sinh trong quán bar, ai lại ngờ bị bắt khi nghi ngờ làm gái mại dâm.
Trong đồn cảnh sát cô có màn tranh cãi cực kỳ gay gắt.
Cảnh sát nghiêm nghị: "Cô làm ơn giữ bình tĩnh, chồng cô tới bảo lãnh chúng tôi sẽ thả cô đi"
Cô ngồi phịch xuống hậm hực: "Lão Niên anh ở đâu đến đây nhanh lên. Vợ anh sắp bị ngồi tù rồi kìa"
"Vợ ơi? Anh đến rồi đây"
Trường Niên xuất hiện oai hùng từ cửa đi vào. Áo không mặc vào người mà khoác ngoài. Hai ống tay, tóc mái bay nhẹ ra sau, làn môi dày nhếch nhẹ bên phải.
Đôi mắt xanh ngọc ánh lên niềm kiêu hãnh của một vị thống soái. Tú Vy nhìn hắn say đắm thản thốt.
"Oppa..."
"Rột...hai người bị tạm giam một ngày vì tội gây mất trật tự và hối lộ"
"..."
Hôm nay là ngày đầu tiên Thiên Vũ điều hành một công ty thật thụ. Mới đầu đi làm phải tỏ ra cool ngầu mang vóc dáng của một vị tổng tài soái ca.
Bước xuống xe anh mở đôi kính râm đưa ngón tay lướt nhẹ môi mỉm cười. Bộ vest đen xóc nhẹ hiên ngang bước vào.
Đúng là đời không như là tưởng tượng. Anh cứ nghĩ khi mình bước vào hàng loạt cô gái sẽ đổ gục trước vẻ đẹp tuyệt sắc.
Anh đi đến đâu mọi người cuối chào rồi lạnh lùng bỏ đi. Đúng là chủ sao nhân viên vậy? Cách dạy nhân viên không được mê trai quả thật cao siêu.
Không ai để ý thì thôi, anh lẳng lặng bước vào phòng làm việc của mình. Ngồi vào ghế ngay ngắn anh đã chuẩn bị tinh tế cho những ngày làm việc vất vả sau này.
Ngoại trừ Tú Vy ra không một ai nghĩ anh là người biết buồn. Trong hoàn cảnh nào nụ cười của anh cũng hiện hữu trên môi. Những câu nói đùa, những hành động lố lăng mà anh thương làm, tất đều do vết xe đổ trong lúc suy nghĩ bồng bột hình thành nên.
Lúc tuổi đôi mươi mọi người chỉ biết tới danh trong danh phận một diễn đàn tre tài năng với biệt danh "Vũ Hoàng". Từ khi rời khỏi giới giải trí và từ bỏ người con con gái mình yêu ngày nào anh cũng bị ám ảnh. Vì tính cách yếu hèn anh đã không phân biệt đâu là đúng đâu là sai.
Đừng vì một lời nói lúc nóng giận mà lạc mất nhau cả đời. Suy nghĩ quá nhiều có lúc anh phải dùng đến thuốc ngủ.
Từ khi Gia Minh và Ninh An được sinh ra, anh mới lấy lại tinh thần trở thành một con người mới hài hước không lo toan.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!