Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 235 - ...
Vietwriter
Cây bút trên tay Lăng Thần ngừng lại, anh nhìn người mới bước vào hờ hững.
"Lại là cô à"
"Anh không ngạc nhiên sao? Thật mất hứng quá đi"
Người đến gặp anh là Nguyệt San đối tác làm ăn lúc anh đi công tác tại Canada.
Cô nàng khá tinh nghịch đeo bán Lăng Thần từ Canada về đi. Đối với anh mối quan hệ này chỉ là đối tác làm ăn.
Nhưng đối với Nguyệt San, anh là một món đồ đắt đỏ lọt vào mắt xanh của cô nàng.
Định là cho Lăng Thần giận hay bất ngờ gì đó nhưng không thành.
Cô nàng vung túi xách lên ghế gieo mình nằm xuống bòng lên thấy hơi thích thú.
"Anh cũng bị lựa quá nhỉ, đến cả cái ghế cũng xịn sò"
Không tự nhiên mà Nguyệt San đến đây mà không có việc nhờ vã. Anh không thích kiểu vòng vo mà đi vào thẳng vấn đề.
"Cô muốn tôi làm gì"
Cô nàng ngừng việc nhún nhảy trên ghế ngồi ngay ngắn lại thỏa thuận.
"Thật ra thì tôi có buổi họp nhóm (Tìm bạn bốn phương). Họ muốn tổ chức buổi gặp gỡ nên tôi..."
Anh đang nôn nóng còn hàng tá việc đang chờ còn cô nàng thì vòng vo tam quốc khiến anh thấy bực lạnh giọng.
"Muốn gì nói ngắn gọn xúc tích"
"Tôi muốn anh giả làm bạn trai tôi"
"Không"
"Anh dám từ chối"
Cô nàng cứ tưởng anh sẽ nhảy dựng lên và la lối.
"Cái quần gì thế...không bao giờ...chẹp..chẹp"
Nhưng anh không phản ứng chỉ trả lời một chữ làm cô nàng cực kỳ khó chịu.
"Cô tưởng đây còn ở Canada à, tôi sẽ không bao giờ bị cô uy hiếp nữa đâu"
"Tôi cho anh thắng dự án Thế Phát"
Anh đang kiên quyết nghe cô nói cả người mềm nhũn ấp úng.
"Thắng...thắng dự án Thế Phát"
Cô nàng gật đầu: Đúng, đồng ý không?
Cơ hội ngàn năm như thế này anh không thể bỏ lỡ, dự án Thế Phát là dự án lớn. Nếu thắng thì tiếng tăm của anh cũng sẽ được thế giới biết đến.
Dù biết bây giờ đồng ý là tự vã nhưng tự vả có danh tiếng còn hơn không,
"Tôi đồng ý, chỉ một ngày thôi đó,không phải vì dự án mà tôi đồng ý đâu, chỉ vì cô nài nỉ quá thôi"
"Ừ là do tôi năn nỉ, vậy nhé, mai tôi sẽ đến đón anh"
Nguyệt San chào tạm biệt bước đi ra ngoài anh hạnh phúc muốn hét lớn nhưng ngại chỉ cười tủm tỉm một mình.
An Lạc bước vào nhà chuẩn bị bữa trưa thì ngoài cửa chuông reo inh ỏi giật ngược giật xuôi.
Cô cởi bỏ tạp dề vào tủ lau tay vội vàng chạy ra.
"Ra liền ra liền"
Cô chạy ra mở cửa, cửa mới hé một chút đã bị bên ngoài đẩy vào. Một chàng trai ăn mặt thư sinh nhưng mặt cứ nghênh nghênh trên trời.
Hình như không nhìn thấy cô hay sao mà cứ bước đi xồng xộc vào trong.
Vừa vào là đi thẳng vào tủ lạnh mở cửa lấy chai nước uống tự nhiên. Ánh mắt liếc quanh nhà bếp quay chân ra phòng khách.
An Lạc luôn luôn đi theo sau nhưng người kia vẫn tự tiện lục lọi hết cái này rồi tới cái nọ miệng cứ chê lên chê xuống.
"Nước gì dỡ ẹc...cái này bụi không, bẩn quá"
Nói đến nỗi đầu cô muốn xịt khói đưa nắm đầu thổi nhẹ tẩn vào đầu y, quát lớn.
"Im mẹ mồm mày đi, bụp"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter