Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi đến hòn đảo tư nhân này của Lăng Ngạo ngót nghét đã gần một tuần lễ, ngoại trừ những chuyện quan trọng cần phải giải quyết, hầu hết thời gian còn lại, hai người bọn họ đều ở đây cùng nhau.
Mặc dù có đôi khi là ai lo việc người nấy, nhưng rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, nếu đem so với trước kia, đã có tiến triển một cách đáng kể.
Vả lại, sau cái lần Lăng Ngạo nói ra mấy lời kia, hình như cả người trong trong ngoài ngoài đều có biểu hiện rất kỳ lạ.
Đây là cảm giác của Lam Duê.
Lời nói ấy quả thật đã mang đến cho Lam Duê một cơn chấn động vô cùng lớn, tâm tình luôn luôn bình lặng như nước hồ thu, bởi vì câu nói kia mà trong nháy mắt, mặt hồ cuộn sóng.
Suy cho cùng, từ trước đến nay Lam Duê là một người phụ nữ tương đối lý trí, sẽ không vì một câu nói ngọt ngào như vậy mà nhất thời rung động! Huống chi, với thân phận và địa vị hiện nay của bọn họ, mấy lời kia, khó mà tin được.
Mặc dù không tin, nhưng mà tâm tình của cô cũng đã biến chuyển đi rất nhiều, thường xuyên đăm chiêu nhìn anh.
"Không hợp khẩu vị?" Đặt dao nĩa xuống, Lăng Ngạo giương mắt nhìn cô.
Từ khi ngồi lên bàn ăn, cô vẫn duy trì tư thế lấy tay chống cằm, chăm chú nhìn anh.
Anh vốn không muốn để ý đến cô, nhưng mà ánh mắt như vậy, khiến anh có muốn dùng bữa, cũng không xong.
Quét mắt nhìn xuống đĩa thức ăn của mình, Lam Duê chán ghét chau mày.
Ở nhà họ Lam, tất cả mọi thứ của cô đều do Vân Trạch chuẩn bị, anh biết rõ sở thích của cô, món ăn nào hợp khẩu vị, vào sáng sớm, thích uống thứ gì.
Nhưng ở đây những một tuần lễ, ngày nào cũng thấy mấy món này, theo thói quen cô liền chau mày lại.
"Quả thật không thích!" Cũng không dè dặt, cô vẫn duy trì tư thế hiện tại, đưa mắt nhìn anh.
Lăng Ngạo hiện giờ, nếu đem đi so sánh với thời điểm vừa gặp gỡ, vẻ ngoài nguội lạnh dường như đã dịu đi rất nhiều, cả người toát ra thần thái hấp dẫn lạ thường. Nhưng tại sao bên cạnh anh ta, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có một người phụ nữ nào?
“Em thích ăn món gì, nói ra, tự nhiên sẽ có người chuẩn bị!” Thả lỏng toàn thân tựa lưng về phía sau. Lăng Ngạo cầm tách cà phê còn hơi nóng uống một hớp, bình thản nói.
"Lăng Ngạo, hỏi anh vấn đề này!" Đôi hàng mi khẽ rũ xuống, Lam Duê vẫn thường trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hiếm có khi hỏi dò chừng như vậy.
Lăng Ngạo đang nhàn nhã nhắm mắt lại, nghe thấy câu vừa rồi, bất chợt chúi đầu nhìn về phía cô, đôi mày rậm khẽ giật giật, làn môi mỏng khêu gợi hơi nhếch lên, có vẻ như anh đang rất hứng thú với câu hỏi này của cô, tâm tình hớn hở!
"Anh có phụ nữ không?"
Sắc mặt tối sầm, đây là cái vấn đề gì!
Âu Liêm đang ở bên cạnh, lập tức bị đứng hình trong mấy giây, mở to mắt, khó có thể tin được nhìn cô. Thủ lĩnh ghét nhất chính là phụ nữ gần gũi, tại sao cô lại đi hỏi vấn đề như vậy.
"Có!"
Lần này, trái lại Lăng Ngạo trả lời rất dứt khoát, khẳng định gật đầu.
Tim Lam Duê run lên từng hồi, thì ra là cô bị người ta đùa bỡn một thời gian dài như vậy!
“Quấy rầy Lăng thủ lĩnh suốt một thời gian dài, cơ thể của tôi đã tốt hơn rồi, đã đến lúc phải rời đi!”
Bỗng nhiên đứng dậy, nơi khóe môi cô lại giương lên nụ cười giữ chừng mực lần nữa, ngay cả cách xưng hô cũng kéo ra khoảng cách.
Nhất định là trong khoảng thời gian này đầu óc cô có chút choáng váng, nếu không thì tại sao lại nghĩ ra mấy ý tưởng phi thực thế như vậy? Xem ra là cô nênn về nhá sớm một chút, tu tỉnh đầo óc.
Mới vừa rồi trong lòng cô xẹt qua cái gì? Khổ tâm? Tức giận?
A, đùa gì thế, nhất định là ảo giác! Nhất định là bởi vì bữa ăn sáng này không hợp khẩu vị, cho nên dạ dày có chút không thoải mái.
Cau mày, đáy mắt lạnh lẽo của Lăng Ngạo thoáng qua một tia khó hiểu, hình như thái độ của cô đã xảy ra chút thay đổi.
Muốn rời đi? Nhìn đồng hồ, quả thật nên như vậy, anh và cô đã mất khá nhiều thời gian ở đây, chuyện bên ngoài hẳn là đã chất thành đống.
"Thủ lĩnh, có phải người nên đi giải thích một chút không?" Hai người cứ ù lì, Âu Liêm ở giữa có chút nhịn không được.
"Giải thích cái gì?" Tiếp tục uống cà phê, Lăng Ngạo lạnh nhạt liếc anh một cái.
"Thủ lĩnh mới vừa nói mình có phụ nữ, nhưng thuộc hạ thật sự không rõ, người có phụ nữ khi nào? Chẳng lẽ thủ lĩnh chấp thuận vị tiểu thư kia trong Gia tộc của người?”
Lăng Ngạo oành... một tiếng đặt cái tách trong tay xuống, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, cay nghiệt nhìn Âu Liêm, cắn răng nhiến lợi nói rõ ràng từng chữ: “Âu Liêm, nhớ lời nói hôm nay của tôi! Người phụ nữ mà Lăng Ngạo này thừa nhận, cho đến bây giờ chỉ có một người – Lam Duê! Cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ của tôi, trở thành chủ mẫu của nhà họ Lăng! Các người chỉ cần ghi nhớ điều này là được!”
Cái người phụ nữ kia, thì ra là vì chuyện này! Chẳng lẽ anh nói thế còn chưa đủ hiểu? Thật sự là một người phụ nữ ngu xuẩn đáng chết!
Âu Liêm nhếch môi cười khổ, thủ lĩnh, những lời này người nên trực tiếp đi nói với Lam đương gia chứ? Nói với anh ở đây, có ích lợi gì?
Chỉ là, cuối cùng thủ lĩnh cũng đã khẳng định, xem ra phải đi thông báo cho những người khác thôi! Chủ mẫu của bọn họ cũng không phải là một nhân vật lương thiện gì cho lắm, phải chuẩn bị tinh thần từ trước.
**************
Lăng Ngạo vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy Lam Duê đang trò chuyện với ai đó trước màn hình máy tính.
"Ừ, anh và cậu ta nói những gì?" Liếc nhìn người vừa đi tới, sau đó lạnh lùng di dời tầm mắt, hình như căn bản không muốn nhìn thấy anh.
Bởi vì Lam Duê đang mang tai nghe, Lăng Ngạo không rõ cô và người đối diện đang nói về chuyện gì, thế nhưng toàn bộ lời nói của cô, đều trôi hết vào tai anh, không sót một chữ.
"Được, như vậy buổi chiều....... " buổi chiều hãy tới đón tôi.
Mấy lời cuối cùng còn chưa nói hết, chiếc máy tính trước mặt liền bị một bàn tay đưa ra, đóng sập lại.
“Lăng thủ lĩnh, chẳng lẽ không có ai dạy anh, tự tiện cắt đứt cuộc đối thoại của người khác, là việc rất thiếu lễ độ sao?”
Khép máy vi tính lại, trên gương mặt nhỏ nhắn của Lam Duê thoáng hiện lên vẻ tức giận, lập tức khoanh tay trước ngực, nở nụ cười nhạt nhẽo nhìn anh.
"Cái miệng này, nếu như không nói chuyện, quả thật rất mê người!" Có chút đánh trống lảng, vươn tay vuốt ve đôi gò má mịn màng của cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô mím chặt làn môi anh đào.
Phút chốc, bên hông bị siết chặt, Lam Duê đột nhiên bị ghì vào trong lồng ngực của người trước mặt, một hồi trời đất quay cuồng, cả người của cô bị vùi lấp trên chiếc giường lớn mềm mại.
Một chiếc bóng phủ đầu đè xuống, đôi môi mềm mại liền bị khóa chặt, kịch liệt bú mút.
Lăng Ngạo dốc sức ôm lấy eo cô, sít sao ngậm lấy làn môi anh đào.
Mãnh liệt trở mình, li ti sợi bạc tràn ra từ khóe môi của hai người.
Cả hai đều là người mạnh mẽ, dĩ nhiên cũng khó đoán được là ai đang chiếm thế thượng phong.
Nụ hôn này, lửa nóng mà điên cuồng!
Nhiệt độ giữa hai người ngày càng tăng lên, hơi thở trong phòng cũng dần dần trở nên ái muội.
Bên ngoài gian phòng, sóng biển nối đuôi nhau vỗ vào bờ, hai người bên trong, gần như hòa vào làm một trên chiếc giường trắng muốt.
Ánh lửa kịch liệt bắn ra bốn phía, dần dần tiêu tan đi, cảm xúc của cả hai cũng dần dần lắng xuống. Cuộc tranh giành địa bàn vừa rồi…..dữ dội, cũng hóa thành dịu dàng, chỉ là, hai đôi môi vẫn giữ nguyên vị trí cũ.
Sau một hồi lâu, hai làn môi kia mới tách ra, cả hai đều thở hổn hển nhìn đối phương.
"Em là của anh, Lam Duê, người phụ nữ của Lăng Ngạo từ đầu chí cuối chỉ có một mình em!" Đôi mắt bình thường vẫn ánh lên sát khí giết chóc tàn độc, lúc này lại chất chứa yêu thương nồng đậm.
Lam Duê sững sờ trước sự khẳng định của anh, nhưng cũng nhờ vậy mà sự tức tối khó chịu nơi lồng ngực trước đó, rốt cuộc cũng tiêu tan.
Hóa ra là cô cần phải quan tâm đến suy nghĩ của chính mình nhiều hơn nữa.
Sau khi đã nghĩ thông suốt tất cả, Lam Duê thở phào nhẹ nhõm, khóe môi tươi cười, đưa tay ôm lấy cổ anh, nhìn trìu mến:
"Giống nhau, anh cũng là của em! Lăng Ngạo, anh chỉ có thể thuộc về Lam Duê!"