Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những kẻ vốn là bạn bè của Mạnh Dương và Lục Vân Kính, hiện tất cả đều trở thành bạn bè của Vu Quân Thần, đang vây quanh Vu Quân Thần ở bể bơi trong nhà tại nhà chính Lạc Gia.
"Thời gian trước đó Lạc Thịnh cùng Mạnh Dương quen nhau hơn một năm, chưa bao giờ mời chúng tôi đến nhà chính Lạc gia chơi, bây giờ vừa mới bắt đầu ở bên cậu, vì cậu mà mời chúng tôi đến chơi, khác biệt thật sự quá lớn."
"Lạc Thịnh cùng Mạnh Dương cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, còn ở bên Quân Thần là xác định sẽ kết hôn, vả lại rất nhanh sẽ đính hôn, khác biệt đương nhiên lớn."
"Mạnh Dương cậu ta cũng không biết tốt xấu, tình cảm là việc của song phương, không yêu chính là không yêu, cuối cùng trở mặt còn làm đến mức khó coi như vậy, đối với cậu ta thì có ích lợi gì? Hảo tụ hảo tán không phải càng tốt sao?"
"Đúng vậy, hảo tụ hảo tán còn có thể làm bạn, chọc giận Lạc Thịnh thật sự quá ngu ngốc."
"Vốn là bởi vì không muốn tổn thương cậu ấy, cho nên mới luôn giấu cậu ấy, muốn tìm cơ hội thích hợp sẽ nói cho cậu ấy biết, nhưng vẫn là tổn thương đến cậu ấy." Quân Thần cười khổ bất đắc dĩ nói: "Chờ qua khoảng thời gian này, tớ lại xin lỗi cậu ấy, cậu ấy...cậu ấy có thể sẽ không còn tức giận như vậy."
Những người khác nhìn nhau, cảm thấy lời này rất khó để nói tiếp, nếu thật sự không muốn tổn thương cậu ta, ngay lúc đầu đã không nên làm ra việc phản bội như vậy, làm đều đã làm, thì cũng đừng nên nói mấy lời như không muốn tổn thương người ta như gái điếm vậy. Nhưng đám người này đã lựa chọn cúi đầu trước sự thật mà đứng về phía Vu Quân Thần, đương nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ thật trong lòng, cho nên ngay lập tức chuyển chủ đề nói về những việc khác.
Mà Lạc Thịnh bên này, bạn bè hắn cũng vây quanh nói về những việc gần đây hắn đã làm cho Vu Quân Thần.
"Ngươi lần này sẽ không phải thật sự hãm sâu rồi chứ? Chẳng lẽ thật sự dự định đính hôn cùng cậu ấy?"
"Đúng vậy, cứ xem như ngươi thật sự thích cậu ấy, hiện tại đính hôn cũng quá sớm rồi đi?"
"Ta đã xác định em ấy chính là tình yêu đích thực của ta, ngoại trừ em ấy, ta sẽ không kết hôn với bất kỳ ai, cho nên hiện tại chỉ là đính hôn, cũng không tính là quá sớm." Lạc Thịnh sau khi nói xong nhìn thoáng qua Vu Quân Thần bên kia.
"Mặc dù ông ngoại ngươi đã đồng ý, nhưng ngươi xác định cha ngươi cũng sẽ đồng ý không?"
"Đúng vậy, mặc dù ngươi lớn lên bên cạnh ông ngoại, nhưng dù sao cũng chỉ là cháu ngoại của ông ngoại ngươi, không phải cháu nội, về sau ngươi chỉ có thể kế thừa tài sản của Lạc gia, nếu cha ngươi không đồng ý việc đính hôn cùng Vu Quân Thần, ngươi định làm như thế nào?"
"Ngay cả khi ngươi chi tiền để Vu Quân Thần mở công ty, chênh lệc giữa hai người vẫn rất lớn, từ xuất thân gia thế có thể nói là một trời một vực."
"Cha ngươi măc dù bình thường không quản ngươi, nhưng ta cảm thấy ông ấy không có khả năng đồng ý để ngươi cùng Vu Quân Thần đính hôn."
"Có khó đến mấy, ta cũng liều mạng vì hạnh phúc của mình, cả đời người, cho dù có nhiều tiền đến mấy, nếu không thể cùng người mình yêu bên nhau cả đời, thì còn ý nghĩa gì nữa? Đầu tiên ta là người độc lập tự do, sau đó mới là con của cha ta, cho nên cuộc đời ta sẽ do chính ta làm chủ, ai cũng không thể can thiệp vào tự do hôn nhân của ta." Lạc Thịnh ánh mắt kiên định nói: "Cha ta chỉ có một đứa con trai là ta, nhiều năm như vậy đều không tái hôn, gia sản khổng lồ này ngoại trừ ta, ông ấy còn có thể cho ai thừa kế, chẳng lẽ cho những người em họ vô học chỉ biết ăn chơi kia thừa kế sao? Dù sao bất kể như thế nào, ta nhất định sẽ cùng Vu Quân Thần đính hôn."
Những người khác lại nhìn nhau một chút, từ ánh mắt và thái độ của Lạc Thịnh, bọn họ cảm giác được lần này hắn là thật lòng.
Lần trước Lạc Thịnh chuẩn bị cùng Lạc Tu nói việc hắn muốn đính hôn với Vu Quân Thần, nhưng bởi vì nhìn thấy Mạnh Dương mà quá kinh ngạc và tức giận, nên vẫn không thể cũng Lạc Tu bàn chuyện này. Sau đó hắn luôn suy nghĩ lý do Lạc Tu giữ Mạnh Dương lại, hắn cảm thấy đây rất có thể là bước đầu tiên Lạc Tu phản đối hắn đính hôn cùng Vu Quân Thần, vì vậy hắn liền nghĩ thay vì sau khi thông báo Lạc Tu rồi nhận sự phản đối từ ông ấy, không bằng tiền trảm hậu tấu, trực tiếp để ông ngoại giúp hắn tổ chức lễ đính hôn cùng Vu Quân Thần.
Hôm nay hắn đưa những bạn đến đây, chính là muốn bọn họ làm nhục Mạnh Dương, khiến Mạnh Dương cảm thấy xấu hổ mà rời nơi này, nhưng Nguyên thúc nói cho hắn biết, từ sớm Mạnh Dương đã đi ra ngoài.
Sau khi xe dừng hẳn, Nguyên thúc giúp Mạnh Dương mở cửa xe.
Mạnh Dương cùng Lục Vân Kính xuống xe liền thấy người giúp việc đồng phục chỉnh tề đứng thành hai hàng nghênh đón bọn họ.
"Đi thôi, vào trong xem xem." Mạnh Dương nói với Lục Vân Kính.
"Không hổ là nhà chính Lạc gia, thật sự lớn" Lục Vân Kính không nhịn được cảm thán nói: "Đây mới thật sự là giàu sang, căn nhà này đúng là khí thế đến mức khiến người khác cảm thấy bị áp bức, xem ra người ta diễn tả một chút cũng không khoa trương, tớ từng nghe người ta nói, ở đây có một cái hoa viên vô cùng đẹp, vả lại từ trong phòng nhìn ra đều có thể thấy biển."
"Một bên núi chính là biển, ở trong phòng thực sự có thể nhìn thấy biển." Mạnh Dương sau khi trả lời lại hỏi Nguyên thúc: "Nguyên thúc, Lạc Thịnh hôm nay có ở nhà không?"
"Có, đại thiếu gia mời vài người bạn đến chới, đang ở bể bơi trong nhà chiêu đãi những người bạn đó." Nguyên thúc trả lời.
"A?" Mạnh Dương cười cười, nghĩ thầm thật là đúng dịp, sau đó nói: "Dẫn tôi đi gặp bọn họ thôi."
Nguyên thúc cung kính hồi đáp: "Vâng."
"Cậu xác định bây giờ muốn cùng hắn gây sự sao?" Lục Vân Kính quay đầu nhìn Mạnh Dương nói.
"Tớ vốn không hề muốn gây sự gì với hắn." Mạnh Dương mỉm cười: "Từ hôm nay bắt đầu tớ sẽ ở nơi này, về sau cúi đầu không gặp nhưng ngẩng đầu cũng sẽ gặp, cho nên chỉ là đến chào hỏi mà thôi."
Đám người Lạc Thịnh đang thảo luận muốn tiến hành thi bơi lội, bạn Lạc Thịnh bỗng nhiên thấy Nguyên thúc dẫn vài người đi tới, sửng sốt một lúc sau đó nói với Lạc Thịnh: "Lạc Thịnh, nhà ngươi hình như có khách?"
"Khách?" Lạc Thịnh nghi hoặc quay người nhìn sang, nghĩ thầm cha hắn lại không ở nhà, làm sao thời gian này lại đột nhiên khách đến thăm, mà cho dù có khách đến, cũng không nên đưa đến bể bơi, đặc biệt là biết rõ hắn đang chiêu đãi bạn bè.
Sau khi Nguyên thúc dẫn Mạnh Dương cùng Lục Vân Kính đến, liền nghiêng người lui về một bên.
Khi nhìn rõ người đến là Mạnh Dương cùng Lục Vân Kính, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngẩng người.
Lạc Thịnh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, sau đó cau mày không vui nói: "Ngươi còn chưa cút?"
Mạnh Dương không nhìn Lạc Thịnh, trực tiếp đi vòng qua hồ bơi, sau đó xuyên qua tường kính nhìn ra bên ngoài nói: "Ta đã ở đây nhiều ngày, vẫn chưa nhìn thấy hồ bơi trong nhà này nha, phong cảnh bên ngoài thật không tệ."
Bể bơi trong nhà này vô cùng lớn, tuy tuyết bên ngoài vẫn chưa tan, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp, hơn nữa còn có rất nhiều thực vật nhiệt đới xinh đẹp.
Lạc Thịnh nhìn Mạnh Dương, liền nghĩ đến tình cảnh mất mặt hắn cùng Vu Quân Thần bị chặn trên giường, lửa giận trong lòng lập tức bùng cháy: "Ngươi đúng là vô liêm sỉ, ngươi cho rằng cứ ở lại đây, ta sẽ quay lại với ngươi, ngươi đừng nằm mơ nữa!"
Vu Quân Thần thấy tay Lạc Thịnh nắm chặt thành quyền, lập tức ôm cánh tay hắn, sau đó nhìn Mạnh Dương nói: "Mạnh Dương, cậu xin lỗi Lạc Thịnh đi, sau đó cùng tớ trở về đi, cậu ở lì trong nhà người ta, thật sự không tốt."
"Xin lỗi?" Mạnh Dương quay người nhìn về phía Vu Quân Thần, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: " Ta đã làm việc có lỗi với các ngươi sao? Tại sao phải xin lỗi?"
"......" Vu Quân Thần bởi vì Mạnh Dương châm chọc mà cúi đầu khó chịu.
Mạnh Dương nhìn Lạc Thịnh cùng Vu Quân Thần nói: "Từ giờ trở đi, ta cũng là chủ nhân của nơi này."
"......" Lạc Thịnh dùng ánh mắt như nhìn tên tâm thần mà nhìn Mạnh Dương: "Đầu ngươi bị hư? Dám ở chỗ này nói chuyện si mộng?"
Những người khác bởi vì lời nói của Mạnh Dương, không nhịn được nở nụ cười, sau đó dùng ánh mắt trào phúng nhìn Mạnh Dương.
Một vài người bạn có quan hệ không tệ với Mạnh Dương trước đó, trong lòng đều cảm thấy xấu hổ thay Mạnh Dương, liền mở miệng khuyên nhủ: "Mạnh Dương, Lạc Thịnh đều đã chia tay với ngươi, ngươi chạy đến nhà người ta quậy phá cũng quá đáng rồi, mau trở về thôi."
"Đúng vậy Mạnh Dương, ngay cả khi ngươi không chấp nhận sự thật này, Lạc Thịnh cũng không có khả năng ở bên ngươi nữa. Nếu ngươi không xin lỗi, hắn cũng không thể lấy thân phận bạn bè ở cạnh ngươi, ngươi không nên nói những lời khiến chính mình khó xử, cũng khiến chúng tôi lúng túng."
"Lạc Thịnh, xem ra ngươi thật sự làm tổn thương hắn quá sâu sắc, hắn có phải phải đầu óc đã không bình thường mà bắt đầu hoang tưởng mình đã cùng ngươi kết hôn, trở thành chủ nhân nơi này?" Bạn bè Lạc Thịnh nói.
"Hắn nhìn cũng thật đáng thương, nể tình đoạn tình cảm trước đây, đưa hắn đến khoa tâm thần khám một chút đi."
"Ngươi đời này cũng không thể trở thành chủ nhân nơi này, bởi vì ngoại trừ Quân Thần, ta sẽ kết hôn cùng bất cứ ai, người không có khả năng nhất chính là ngươi, một là ngươi tự cút, hai là để ta ném ngươi ra ngoài, ngươi tự mình chọn."
"Chẳng lẽ nhất định phải kết hôn cùng ngươi mới có thể trở thành chủ nhân nơi này sao?" Mạnh Dương bình tĩnh nói: "Chính ngươi cũng không phải chủ nhân thực sự của nơi này, đúng không?"
"Ta thấy đầu ngươi thật sự có vấn đề!" Lạc Thịnh lớn tiếng nói: "Ngươi tốt nhất ngay lập tức cút khỏi nơi này, nếu không ta sẽ đích thân ném ngươi ra! Đến lúc đó đừng tránh ta không chừa mặt mũi cho ngươi!"
"Cha ngươi mới chính là chủ nhân của nơi này, mọi thứ trên ngọn núi này đều thuộc tài sản riêng của cha ngươi, trước khi ngươi thừa kế tài sản của cha ngươi, ngươi cũng không phải là chủ nhân của nơi này, cũng không có tư cách yêu cầu ta rời khỏi." Mạnh Dương nghĩ thầm mặc dù cậu không hiểu qua nhiều năm như vậy, Lạc Tu vì sao không vạch trần Lạc Thịnh không phải con ruột của anh, nhưng Lạc Tu khẳng định có lý do riêng, cho nên việc này cậu không thể vạch trần, nhưng cậu cũng tuyệt đối không thể tha thứ cho việc Lạc Thịnh dựa vào thân phận con trai Lạc Tu tùy tiện ức hiếp cậu.
"Ta và cha ngươi đã kết hôn rồi, hiện tại ta là bạn đời hợp pháp của anh ấy, ta ở nhà của chồng ta, còn cần sự đồng ý của ngươi sao?" Mạnh Dương mỉn cươi nói.