Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vu Quân Thần cùng Lạc Thịnh đến bệnh viện kiểm tra, sau khi xác nhận hắn không có vết thường nào khác, Vu Quân Thần vẫn không yên lòng vì tâm trạng Lạc Thịnh không vui, cho nên hắn cùng Lạc Thịnh trở lại nhà chính.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, Lạc Thịnh cầm tách trà uống một ngụm, nghĩ đến việc mình bị Tiêu Khắc đụng đến mức lật xe, lửa giận trong lòng lại bộc phát, dùng sức ném chén trà xuống đất.
Vu Quân Thần sửng sốt trước hành động của hắn, sau đó nhìn hắn nói: "Vài ngày nữa, chúng ta sẽ tổ chức lễ đính hôn, chẳng lẽ anh muốn đính hôn với em với vẻ mặt tức giận đó sao?"
"Anh mặc kệ thua ai, nhưng cũng không thể thua bởi tên điên Tiêu Khắc, nếu không sau này hắn sẽ đi khắp nơi huỷ hoại thanh danh của anh! Anh phải giành chiến thắng trở lại, không thể để hắn kiêu ngạo quá lâu!"
"Cho dù muốn giành thắng cũng phải chờ tổ chức xong lễ đính hôn, được không?" Vu Quân Thần cầu xin hắn nói: "Hiện tại tạm thời không nghĩ đến chuyện đó nữa, em không hy vọng anh cùng em đính hôn với tâm trạng khó chịu, cứ xem như là vì em có được không?"
Lạc Thịnh hít thật sâu, sau khi kìm nén tức giận và không vui trong lòng, nắm lấy tay Vu Quân Thần nói: "Anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng kìm nén cảm xúc của mình"
Vừa khéo lúc này Mạnh Dương bước vào, nhìn vẻ mặt không vui của Lạc Thịnh, cùng dáng vẻ lo lắng của Vu Quân Thần, cậu mỉn cưới cố y hỏi: "Nhìn vẻ mặt vui vẻ của hai người, đã có chuyện tốt gì xảy ra sao, hay là cũng chia sẻ một chút chuyện khiến các ngươi vui vẻ, để ta cũng vui vẻ?"
Lạc Thịnh lúc đầu chỉ là tâm trạng không vui, nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Dương thì tâm trạng càng không thoải mái, hắn liếc nhìn Mạnh Dương nói: " Mạnh Dương, tớ có chuyện muốn cầu xin cậu"
"Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, cho nên cho phép ngươi nói chuyện." Mạnh Dương nhìn hắn nói.
"Tớ biết cậu vì muốn trả thù tớ và Lạc Thịnh nên mới kết hôn với cha Lạc Thịnh, chúng tớ..."
"Là ngươi đang ảo tưởng ta vì trả thù ngươi và Lạc Thịnh mới kết hôn với cha Lạc Thịnh sao? Ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Lạc Thịnh có điểm nào so được với cha hắn, Lạc Thịnh đẹp trai hấp dẫn hay là Lạc Tu càng đẹp trai hấp dẫn hơn, Lạc Thịnh giàu có bản lĩnh hay là Lạc Tu giàu có bản lĩnh hơn?"
"......" Trong lòng Vu Quân Thần đã có đáp án rất rõ ràng, nhưng hắn không cách nào nói ra.
"Không cần nghiêm túc suy nghĩ, đáp án đã vô cũng rõ ràng không phải sao? Ta cũng đã cùng một người đàn ông như Lạc Tu kết hôn, ngươi cảm thấy ta còn xem trọng Lạc Thịnh? Nó giống như đã sở hữu một trang viên xa hoa, ai còn nghĩ về căn biệt thự tầm thường?"
"Cậu, cậu thực sự đã thích chú Lạc?" Vu Quân Thần kinh ngạc nhìn Mạnh Dương nói.
"Đúng thì thế nào?" Mạnh Dương mỉm cười nói: "Lạc thúc thúc ngoại trừ lớn tuổi hơn ta, nhìn từ những phương diện khác, ta thích chú ấy cũng không phải chuyện gì kỳ lạ?"
"Chú Lạc kết hôn với cậu, không phải vì chú Lạc thích cậu, nếu cậu hãm quá sâu, đến cuối cùng cậu tổn thương càng nghiêm trọng." Vu Quân Thần mang dáng vẻ vì muốn tốt cho Mạnh Dương mà tận tình khuyên bảo: "Mạnh Dương, đừng nên tiếp tục như vậy, cho dù Lạc Thịnh không ở bên tớ, anh ấy cũng sẽ không ở bên cậu, vả lại cậu có kết hôn với chú Lạc cũng chưa chắc có được hạnh phúc, cậu xứng đáng có được cuộc sống viên mãn hạnh phúc hơn, chỉ cần chờ đến khi người yêu cậu hết lòng xuất hiện, tớ tin cậu nhất định sẽ đợi được."
Mỗi một câu nói của Vu Quân Thần, Mạnh Dương đều cảm thấy buồn cười, tuy nhiên Mạnh Dương không hề biểu hiện sự chế giễu đó ra ngoài, cậu chỉ tiến về phía hắn cố ý thì thầm vào tai hắn: "Ta còn trẻ như vậy, vẻ ngoài cũng không tệ, mỗi đêm đều chung chăn chung gối với Lạc thúc thúc, sau đó sẽ làm một số việc..., ta vô cùng tự tin với việc có thể khiến Lạc thúc thúc thích ta, dù sao trước đó các người ai cũng không ngờ ta có thể lấy Lạc thúc thúc, không phải sao? Vậy việc của tương lai ai có thể đoán được?"
Vu Quân Thần im lặng một lúc, không muốn tiếp tục chủ đề này, hắn nhìn Mạnh Dương nói: "Tớ muốn nhờ cậu có thể xuất hiện vào ngày đính hôn của tớ cùng Lạc Thịnh, bởi vì đến hiện tại cô chú vẫn còn rất tức giận vì việc cậu bán nhà trước đó và việc cậu không mời họ tham gia hôn lễ, nếu như đến lúc đó lại cãi nhau, không phải làm trò cười cho người khác sao? Cho nên cậu đừng tham dự để tránh chạm mặc bọn họ, được hay không?"
"Như vậy không được." Mạnh Dương ngay lập tức nói: "Hôn lễ của ta và Lạc thúc thúc, ngươi đã cùng tham dự cùng Lạc Thịnh, lễ đính hôn của người và Lạc Thịnh, ta làm sao có thể không đi? Vả lại Lạc thúc thúc vốn không muốn tham dự lễ đính hôn của người cùng Lạc Thịnh, nếu ta không thuyết phục chú ấy, chú ấy nhất định không đi."
"Chú Lạc làm sao có thể không tham dự?" Vu Quân Thần gấp gáp nói: "Chú ấy là cha của Lạc Thịnh, nếu chú ấy không xuất hiện, Lạc Thịnh sẽ không vui."
"Hôn lễ của ta, Lạc Thịnh đưa ngươi đến tham dự, nhưng lễ đính hôn của ngươi, ngươi lại muốn ta đừng xuất hiện, nói thật dễ nghe đó là ngươi không muốn ta tranh cãi với cha cùng cô chú bọn hắn, nhưng lý do thực sự là gì, trong long ngươi rất rõ rang." Mạnh Dương cười nói xong, xoay người đi vào thang máy, về phòng nghỉ ngơi.
"Mạnh Dương..." Trong long Vu Quân Thần rất lo lắng, hắn không hy vọng Mạnh Dương và Lạc Tu cùng tham dự lễ đính hôn của hắn, nhưng nếu như Lạc Tu không tham dự thì chắc chắn sẽ có người cảm thấy Lạc Tu không thừa nhận lễ đính hôn của bọn hắn, sau đó sẽ ở sau lưng hắn cười nhạo.
............................................................
Ban đêm khi Mạnh Dương ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác bên cạnh có động tĩnh, lập tức liền tỉnh, nhưng cậu biết là Lạc Tu, cho nên trong lúc nửa mê nửa tĩnh, cậu nhích người sang bên cạnh, sau đó thực hiện động tác gần đây đã thành thói quen của cậu, ôm chặt lấy cánh tay Lạc Tu.
Lạc Tu cũng đã quen thuộc động tác của Mạnh Dương, quay đầu nhìn gương mặt ngủ say của Mạnh Dương, dùng điều khiển tắc đèn, sau đó nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Lạc Tu bổng nhiên tỉnh dậy, lần này không phải vì đau đầu mới tỉnh lại, mà là thân thể và trong lòng nóng ran khiến anh không tài nào ngủ được.
Mặc dù bây giờ trong lòng Lạc Tu, anh đối với Mạnh Dương hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác, nhưng anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, ngay cả khi ngủ một mình thỉnh thoảng cũng sẽ có phản ứng, huống chi hiện tại có một thân thể non mềm thơm tho ôm chặt lấy anh, vả lại trên người Mạnh Dương toả ra một mùi thơm không biết từ đâu đến, càng ngửi càng khiến người ta cảm thây khô nóng. Lạc Tu biết bình thường Mạnh Dương đều luyện tập điều hương, cho nên tất cả đồ dung vệ sinh đều không mùi, những mỗi khi từ phòng tắm đi ra trên người đều có mùi hương ngọt ngào, rõ ràng bàn ngày đều không thấy đâu, nhưng càng về khuya mùi thơm càng nồng nàng.
Lạc Tu bắt đầu đổ mồ hôi, anh hít sâu một hơi, vén chăn xuống giường đi bào phòng tắm.
Mạnh Dương vì động tác của Lạc Tu cũng tỉnh lại, cậu nghĩ Lạc Tu đi vệ sinh, cho nên không để ý mà tiếp tục ngủ, nhưng cậu không hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, mà vẫn bảo trì một chút ý thức chờ Lạc Tu.
Lạc Tu chống tay lên tường phòng tắm, trong lòng Lạc Tu nảy sinh cảm giác tội lỗi, mặc dù những năm này anh cũng tìm người giải quyết nhu cầu, nhưng đó đều là giao dịch, anh không nên có cảm giác như vậy với Mạnh Dương. Dù sao Mạnh Dương cũng có ơn cứu mạng anh, lại là một đứa trẻ trong sạch, bởi vì tin tưởng anh nên mới ỷ lại anh, nhưng anh lại không thể khống chế được sinh lý nguyên thuỷ nhất của mình, điều này khác gì với đọng bậy?
Lạc Tu mở nước lạnh, để cảm giác khô nóng giảm đi, trong lòng thầm trách cứ mình.
Mạnh Dương đợi một lúc lâu không thấy Lạc Tu bước ra, cho rằng chứng đau đầu của anh lại tái phát, thế là liền ngồi dậy, định xuống giường đi vào phòng tắm, thì đúng lúc Lạc Tu bước ra.
"Chú lại nhức đầu sao?" Mạnh Dương ánh mắt lim dim hỏi Lạc Tu.
"Không có, ngủ đi." Lạc Tu vén chăn lên giường, thời điểm chuẩn bị nằm xuống, Mạnh Dương ôm lấy cổ anh, tập trung tinh thần ngửi mùi trên cơ thể anh.
Lạc Tu ôm than thể Mạnh Dương, trong long bất lực thở dài, khi khuôn mặt nhẵn nhụi của Mạnh Dương đang cọ vào cổ anh, cảm giác khô nóng không dễ dàng hạ xuống lại nổi lên.
Mạnh Dương xác định chứng đau đầu của Lạc Tu không tái phát, Mạnh Dương mới nằm nhoài trên người anh thiếp đi.
Lạc Tu để Mạnh Dương nằm xuống, tự mình nhích sang một bên, sau đó mới nằm xuống tiếp tục ngủ.
....................................
Rất nhanh liền đến ngày diễn ra lễ đính hôn của Lạc Thịnh và Vu Quân Thần, tiệc đính hôn của bọn hắn được tổ chức tại khách sạch Garment Castle thuộc tập đoàn Lạc thị.
Nhưng bữa tiệc đính hôn này là do ông ngoại Lạc Thịnh chủ trì, bởi vì ngoại trừ những người bạn được Lạc Thịnh và Vu Quân Thần mời đến, tất cả những người khác khác đều do ông ngoại Lạc Thịnh mời.
Mẹ Lạc Thịnh đang ở nước ngoài cũng không trở về tham dự tiệc đính hôn của Lạc Thịnh và Vu Quân Thần, bởi vì bà vốn không đồng ý việc Lạc Thịnh đính hôn quá sớm, đồng thời cũng không hài lòng với gia cảnh của Vu Quân Thần, mặc dù Lạc Thịnh đã nói rất nhiều điều tốt về Vu Quân Thần, nhưng bà vẫn giữ nguyên ý kiến không đồng ý của mình, thời gian vẫn còn dài để tiếp tục quan sát Vu Quân Thần có ưu tú giống như những gì Lạc Thịnh đã nói.