Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đứng ngoài cửa là sư huynh sư tỷ của Mạnh Dương và sư huynh Vu Quân Thần, bản thân Vu Quân Thần và vài tay thợ săn ảnh.
Dưới sự chứng kiến của bọn họ, Lạc Thịnh quỳ trước mặt Lạc Tu và Mạnh Dương, gọi cậu một tiếng cha nhỏ. Ngay cả Mạnh Dương cũng ngạc nhiên, không ngờ một người như Lạc Thịnh lại chấp nhận quỳ gối, quả nhiên sức mạnh của đồng tiền thật mạnh mẽ.
Vu Quân Thần đứng ngoài cửa, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc và đau lòng, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như Mạnh Dương là kẻ xấu xa, cố tính làm nhục danh dự của Lạc Thịnh, còn Lạc Thịnh không thể không nhịn nhục chịu đựng.
Mạnh Dương cố tính đợi một lát mới tiếp nhận trà trong tay Lạc Thịnh, nhưng không hề uống trà, cậu sẽ không uống tách trà này của hắn.
Mạnh Dương nhìn hắn nói: "Tách trà này của ngươi đến hơi muộn, cho nên bây giờ ta không muốn uống nữa, nhưng người cũng đã gọi ta một tiếng cha nhỏ, vậy ta cũng không thể thiếu phong phái của trưởng bối. Như vậy đi, có nên tha thứ cho ngươi hay không, đêm nay ta sẽ suy nghĩ về điều đó, ngày mai trả lời ngươi."
Lạc Thịnh nghiến răng hít một hơi thật sâu kìm nén cơn tức giận của mình.
"Ngươi có thể đi rồi." Mạnh Dương nói
Lạc Thịnh đứng dậy, xoay ngoài bước ra cửa, đẩy đám người đang chắn trước cửa, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Không còn sớm nữa, mọi người cũng mau về ngủ đi." Mạnh Dương đi đến cửa, sau khi nói xong liền đóng cửa lại.
Lạc Thịnh ở trước mặt nhiều người như vậy quỳ xuống kính trà cho Mạnh Dương, còn gọi cậu một tiếng cha nhỏ. Tuy trong lòng cậu có chút sảng khoái, nhưng trừng phạt nhỏ như vậy vẫn chưa đủ, Mạnh Dương rất muốn biết vì tiền Lạc Thịnh còn có thể chịu đứng đến mức nào.
Mạnh dương ngồi trên giường, nhìn Lạc Tu nói: "Lạc thúc thúc, vừa rồi em làm như vậy có quá đáng không? Em biết mặc dù vừa rồi chú nói nặng lời nhưng dù sao cậu ta là con ruột của chú, cha con quan hệ huyết thống làm sao có thể nói cắt đứt liền cắt đứt."
"Cậu ta không phải con tôi." Lạc Tu đột ngột nói.
"Không phải con chú? Chú nói vậy là có ý gì?" Mạnh Dương giả vờ không hiểu hỏi
"......" Lạc Tu suy nghĩ một lúc nói: "Ý của tôi là tôi chưa bao giờ xem cậu ta là con của mình, tài sản của tôi tuyệt đối không để cậu ta kế thừa, cậu cứ coi cậu ta không phải con tôi là được. Vả lại đó là lỗi của cậu ta, cậu muốn giáo huấn cậu ta như thế nào đều được, xem như giúp chính mình xả giận."
Mạnh Dương còn nghĩ rằng Lạc Tu muốn nói sự thật cho cậu, nhưng dường như anh vẫn chưa có ý định nói ra vào lúc này, dù sao Lạc Tu có "thiết lập"* không dễ dàng nói ra sự thật Lạc Thịnh không phải con ruột của anh. Bởi vì "thiết lập" này, cũng tạo điều kiện cho Lạc Thịnh thành công kế thừa sản nghiệp Lạc gia ở kiếp trước, nhưng kiếp này tuyệt đối không thể.
*Đừng quên Mạnh Dương biết mình là nhân vật trong sách.
Mạnh Dương đến gần Lạc Tu, ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Lạc thúc thúc, nếu như từ trước đến nay chú chưa bao giờ xem Lạc Thịnh là con ruột của mình, cũng không có ý định để cậu ta kế thừa tài sản Lạc gia, vậy chi bằng em sinh cho chú một đứa con được không?"
"Bản thân cậu vẫn còn là đứa nhỏ, hiện tại tính đến chuyện sinh con còn quá sớm, đợi đến khi cậu gặp được..." Lời nói đã đến bên môi nhưng đột nhiên Lạc Tu lại nói không nên lời, anh muốn nói đợi đến khi Mạnh Dương gặp được người cậu yêu nhất định sẽ hối hận vì đã nói những lời này, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sau này Mạnh Dương sẽ rời khỏi anh, tâm trạng anh liền buồn bực không yên.
Mạnh Dương đẩy ngã Lạc Tu, ngồi lên người anh, nhìn xuống anh nói: "Em muốn sinh cho chú một đứa con. Mặc dù chúng ta có thoả thuận ba năm, nhưng sau ba năm nếu chú không muốn em đi em sẽ không rời đi, chúng ta cùng nhau nuôi con lớn có được không?"
Mạnh Dương cúi sát người hôn lên trán, mũi, má và cằm của Lạc Tu, sau đó đặt tay anh lên chiếc bụng phẳng lì của mình, nhìn anh và nói: "Để em sinh con cho chú nhé, dạy em nên phải làm gì, chú là chồng hợp pháp của em, chú có trách nhiệm dạy em những điều này."
Hai người nhìn nhau, Lạc Tu nhìn thấy tình ý trong mắt Mạnh Dương, Mạnh Dương cũng nhìn ra được Lạc Tu không phải không yêu, chỉ là anh đang kiềm chế.
Mạnh Dương lại cúi người, ghé bên lỗ tai Lạc Tu thì thầm: "Chẳng lẽ chú thật sự hy vọng ba năm sau em tìm người khác học những chuyện này, sau đó sinh con cho người khác?"
Lạc Tu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, những lời của Mạnh Dương đã giáng cho anh một đòn nặng nề, có trời mới biết anh đã dùng bao nhiêu sức lực mới duy trì được sự bình tĩnh này.
Mạnh Dương nhìn anh như vậy, trong lòng càng thêm không cam tâm, rõ ràng khiếp trước cậu cái gì cũng không làm, nhưng anh vẫn thích cậu, kiếp này cậu đều đã đóng gói dâng lên, ngay cả lời cũng đã thẳng thẳn thốt ra, nhưng Lạc Tu vẫn không lay động, cậu không tin chẳng lẽ cậu không quyến rũ đến mức anh lại có thể để cậu ngồi yên trong lòng mà không hề bối rối.
Mạnh Dương kéo áo choàng tắm của Lạc Tu, bắt đầu ra tay.
Sợi dây lý trí của Lạc Tu đã đứt, anh xoay người đè Mạnh Dương dưới thân, sau đó dùng sức hôn cậu.
Mạnh Dương vòng tay ôm lấy cổ anh, không biết nên đáp lại như thế nào, để mặc anh khống chế.
Mỗi lần Mạnh Dương uống say đều nghĩ mình là một con cá, nhưng cậu không hề hay biết điều này, sau khi tỉnh rượu ký ức hoàn toàn không còn. Khi cậu bị Lạc Tu hôn đến mê man cậu lại lâm vào ảo giác mình trở thành một con cá, nhưng cảm giác rất rõ ràng, cho nên khi tỉnh lại ký ức nhất định sẽ rất rõ ràng.
Một con cá trắng xinh đẹp đang tự do bơi trong làn nước biển ấm áp, trong lúc đang bơi rất vui vẻ, bổng nhiên một con thuỷ quái lớn hơn nó rất nhiều xuất hiện, nó đành phải trốn trong hang động, nhưng con thuỷ quái đang cố gắng vào hang ăn thịt nó, khiến nó cảm thấy rất sợ hãi.
Thuỷ quái cắn chặt cá trắng, cá trắng bởi vì đau đớn nên dùng sức giãy giụa, nó khóc lóc van xin nhưng thuỷ quái cắn rất mạnh khiến nó không thể thoát ra được.
Cá trắng nghĩ rằng thuỷ quái sẽ ăn thịt nó, bởi vì đau đớn nên nó cảm thấy rất sợ hãi, nhưng dần dần nó nhận ra mặc dù rất đau nhưng cũng có phần thoải mái, thế là nó không vùng vẫy nữa.
*cảnh thân mật
Mạnh Dương còn tưởng rằng đêm này cậu và anh sẽ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng sau khi các bước cần làm đều đã làm, Lạc Tu thế mà nhẫn nhịn không thực hiện bước cuối cùng.
Lạc Tu vuốt ve khuôn mặt của Mạnh Dương, cậu thực sự còn nhỏ, cả người giống như quả đào tươi ngon, nhẹ nhàng véo một cái liền chảy nước, hơn nữa còn ngọt ngào ngon miệng. Nhưng bởi vì cậu quá non nớt, cho nên anh thật sự không nỡ xuống tay, nhưng ngay cả khi chỉ mới nếm qua một chút cũng đủ khiến anh nhớ mãi không quên, và anh thực sự mê mẫn hương vị này.
Hiện tại điều Lạc Tu lo lắng nhất là Mạnh Dương còn quá trẻ, một ngày nào đó trong tương lai cậu có khả năng sẽ hối hận.
..............................
Lạc Thịnh và Vu Quân Thần cả đêm không ngủ, Vu Quân Thần liên tục xin lỗi Lạc Thịnh đều do hắn nhìn nhầm, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ thì đã nghĩ đó là người muốn mgời Mạnh Dương dùng bữa vào ban ngày đi vào phòng Mạnh Dương, cho nên mới khiến Lạc Thịnh phải xin lỗi Mạnh Dương, hơn nữa còn phải quỳ xuống kính trà cho Mạnh Dương và phải thừa nhận Mạnh Dương là cha nhỏ.
Lạc Thịnh bởi vì tức giận hoàn toàn không buồn ngủ, hắn đương nhiên không giận Vu Quân Thần, mà đang căm phẫn Mạnh Dương, trong đầu đang tìm cách trả thù Mạnh Dương.
Sau khi trời sáng, Lạc Thịnh vào phòng tắm tắm rửa, hắn không muốn ở lại đây nữa, định rời đi ngay lập tức, nhưng sau khi hắn vừa bước ra từ phòng tắm, liền nhận được điện thoại của ông ngoại hắn.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!? Tại sao tin tức lại nói cha con muốn công khai cắt đứt quan hệ với con?"Trình lão gia sốt ruột hỏi.
"Tin tức?" Trong lòng Lạc Thịnh có dự cảm không tốt, ngay lập tức cầm điện thoại của Vu Quân Thần lên, sau đó bấm vào trang tin tức, tiêu đề tin tức ở thành phố An Lạc là chủ tịch tập đoàn Lạc thị muốn làm thủ tục pháp lý cắt đứt quan hệ cha con với đứa con trai duy nhất. Tuy nhiên nội dung chỉ đề cập hiện tại có tin đồn tin tức như vậy được lan truyền, vẫn chưa được xác nhận."
Lạc Thịnh biết nếu như không có sự gợi lời của Lạc Tu thì tin tức như vậy không thể xuất hiện được.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Trình lão gia hỏi lại một lần nữa.
Lạc Thịnh kể lại toàn bộ việc xảy ra đêm qua cho Trình lão gia, nhưng hắn không hề nhắc đến là Vu Quân Thần nói cho hắn biết có người đàn ông khác trong phòng Mạnh Dương.
"Con thực sự hồ đồ, những gì ta từng nói với con, con không nhớ một câu nào sao??!" Trình lão gia tức giận nói: "Ta đã nói với con bao nhiêu lần, con phải nhẫn nhịn, tạm thời đừng chọc giận Mạnh Dương, hắn có thể khiến cha con kết hôn với hắn, khiến cha con đuổi con ra khỏi Lạc gia, nhất định không phải là người dễ đối phó, sao con có thể dễ dàng để cho hắn bắt thóp chứ."
"Lạc Thịnh con nghe cho rõ." Trình lão gia nghiêm túc và trịnh trọng nói: "Dù sao tin tức cũng đã nói thông tin chưa được xác nhận, có nghĩa là cha con vẫn cho con một cơ hội. Không cần biết con dùng cách nào, tuyệt đối không thể để ông ấy làm thủ tục cắt đứt quan hệ cha con, nếu như ngay cả việc này con cũng không làm được thì quá uổng phí bao nhiêu năm ta tốn công tốn sức nuôi dạy, vậy thì sau này con cũng đừng quay về Trình gia nữa, cũng xem như con cùng ông ngoại cắt đứt quan hệ."
Trình lão gia lo lắng cho mình nói quá nặng lời, sẽ khiến Lạc Thịnh tổn thương sau đó ôm hận trong lòng, thế là trước khi cúp máy còn nói: "Đây là bài kiểm tra của con. Hy vọng con đừng khiến ông ngoại thất vọng."
Lạc Tu còn có việc phải giải quyết, cho nên sau khi rời giường tắm rửa, lập tức rời đi.
"Buổi tối chú đến đón em sao? Hay là em đi tìm chú?" Mạnh Dương ôm eo anh hỏi.
"Tôi đến đón em." Lạc Tu trả lời
"Được, hôn một cái rồi đi." Mạnh Dương ngẩng đầu chu môi
Lạc Tu do dự một chút, nhưng vẫn đỡ lấy đầu Mạnh Dương hôn xuống.
Mạnh Dương cũng ôm đầu anh, cố ý liếm môi anh mới để anh đi.
Sau khi Lạc Tu đi, Mạnh Dương cũng bắt đầu thay quần áo chuẩn bị ra cửa.
Mạnh Dương vừa thay xong quần áo, đã nghe thấy tiếng ồn ào của Lạc Thịnh bên ngoài cửa.
"Để hắn vào đi." Mạnh Dương nói
Vệ sĩ nghe thấy lời của Mạnh Dương, mới mở cửa cho Lạc Thịnh tiến vào, sau đó họ cũng đi vào bên trong canh giữ.
Lạc Thịnh không thấy Lạc Tu, chỉ có thể nhìn Mạnh Dương phẫn nộ nói: "Tin tức ở thành phố An Lạc là như thế nào?! Hôm qua ta đã quỳ xuống, tại sao còn xuất hiện tin tức như vậy?!"
"Quỳ gối là do ngươi tự nguyện, ta cũng không bảo ai nhấn đầu ép ngươi quỳ xuống." Mạnh Dương ngồi trên ghế sô pha nhìn hắn nói.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì?!" Lạc Thịnh nghiến răng hỏi
Mạnh Dương trầm mặc một lúc nói: "Trước đây cha ngươi chưa từng nghĩ dựa vào Lạc gia để thành công, năm đó chú ấy bị ông bà nội ngươi ép buộc, cũng vì báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục chú ấy mới đồng ý kết hôn cùng mẹ ngươi. Vốn dĩ chú ấy muốn rời khỏi Lạc gia lập nghiệp bằng chính khả năng của mình, nhưng vì ông nội ngươi đột ngột bệnh nặng qua đời, các chú ngươi cũng chỉ mời mười mấy tuổi, lúc đó chú ấy không thể không tiếp quản sản nghiệp của Lạc gia."
Chỉ cần Mạnh Dương nghĩ đến cực khổ năm đó Lạc Tu phải chịu đựng thì đau lòng đến hô hấp không dễ dàng, cậu lạnh lùng nhìn Lạc Thịnh nói: "Khi chú ấy tiếp quản sản nghiệp, công ty đã gặp nguy hiểm, cũng vì ông ngoại và cậu ngươi hết lần này đến lần khác bỏ đá xuống giếng, chú ấy từng bước chống đỡ vực dậy công ty. Tất cả hiện tại của Lạc gia đều do chú ấy gây dựng nên, nếu chú ấy đồng ý cho ngươi, ngươi có thể cầm đi, nhưng nếu chú ấy không đồng ý, ngươi lại xem điều hiển nhiên là của chú ấy phải thuộc về ngươi, việc này thật nực cười."
"Không cho ta, chẳng lẽ cho ngươi?!" Lạc Thịnh giận dữ nhìn Mạnh Dương.
Lời của Lạc Thịnh khiến Mạnh Dương hoàn toàn coi thường hắn, cậu cười nói: "Ta và cha ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có con, và nhất định không chỉ là một đứa, đến lúc đó chú ấy muốn cho ai thì cho, cho dù đem toàn bộ đổi thành tiền mặt vứt xuống biển thì ngươi có thể làm gì?"
Sắc mặt Lạc Thịnh càng khó coi, hắn không có cách nào tiếp tục phản bác Mạnh Dương, chỉ có thể quay người nhanh chóng rời đi, hắn muốn quay về Trình gia tìm ông ngoại thương lượng biện pháp đối phó, chỉ cần lấy được tài sản của Lạc gia, hắn có thể làm bất cứ điều gì!
Mạnh Dương cười khinh bỉ, Lạc Tu chưa bao giờ cho Lạc Thịnh bất kỳ hy vọng nào. Ngay cả khi Lạc Thịnh không biết Lạc Tu không phải cha ruột của mình thì đối với một người cha không hề quan tâm hắn ngay từ khi còn nhỏ, hắn có quyền trách có quyền hận có quyền không nhận Lạc Tu là cha, nhưng vì tài sản hắn muốn công nhận Lạc Tu là cha hắn. Nếu Lạc Tu chủ là một nhân viên văn phòng bình thường, chắn chắc Lạc Thịnh đã vô cùng khí phách phủ nhận người cha chẳng quan tâm đến mình này.
Mạnh Dương chuẩn bị xong thì đi ra ngoài, cậu nghĩ rằng bản thân ra ngoài đã muộn, nhưng không ngờ cậu còn sớm hơn những người khác, nên cậu đứng trong viện quán trọ, vừa ngắm hoa vừa chờ mọi người.
"Chào buổi sáng."
Mạnh Dương quay đầu nhìn sang, sau đó gật đầu nói: "Chào."
"Đang đợi bạn sao?" Bradley nhìn Mạnh Dương hỏi
"Vâng." Mạnh Dương đáp
"Vậy tôi đi trước một bước." Bradley cười nói, sau đó dẫn trợ lý và vệ sĩ rời đi.
"Vâng." Mạnh Dương gật đầu, sau đó nhìn bóng lưng Bradley đang đi ra ngoài, trong lòng chợt loé lên một suy nghĩ, cậu cảm thấy cậu đã hiểu vì sao Lạc Thịnh lại cho rằng phòng cậu có đàn ông, bóng lưng người đàn ông này nhìn sơ cũng rất giống Lạc Tu, chiều cao cũng tương đương.
Ngày hôm qua sau khi về phòng Mạnh Dương đã gọi điện cho Lạc Tu, biết Lạc Tu đến Dung thị kiểm tra công ty chi nhánh, nên đã làm nũng bảo anh đến thăm cậu, sau đó Lạc Tu đã đến. Mạnh Dương không ngờ Lạc Thịnh sẽ gây ra chuyện như vậy, nhưng vừa hay cậu có cơ hội dậy dỗ hắn, người chủ động dẫn lên cho cậu, cậu không giẫm thì thật uổng phí.