Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuộc sống cứ tiếp tục như thế, trước mỗi lần hành sự, Cổ Diêu vẫn như cũ tâm sự với Đoan Mộc Tình một vài việc về mình, chỉ là tên tuổi, thân phận, cùng với Tiêu Dao Môn thì thủ khẩu như bình, đây là Philip yêu cầu hắn không được tiế lộ về sư môn.
Đoan Mộc Tình cũng không hề giống như trước luôn lạnh như băng, có lẽ nàng biết sắp lấy được tự do, tâm tình, thái độ mới có thể hơi chút chuyển biến tốt đẹp, Cổ Diêu cho là như vậy.
Thoáng một cái là tám ngày trôi qua, thời gian rời đi còn lại hai ngày.
Giữa trưa lúc, Hàn Đan cảm thấy hơi mệt mỏi và trở về phòng nghỉ ngơi, mà Cổ Diêu vẫn như cũ cần cù tập Tiêu Dao Vô ảnh tầng thứ hai, chỉ là lại có vẻ thất thần, ngay cả công pháp thần kỳ kia giờ phút này cũng mất đi lực hấp dẫn.
Philip rõ ràng mà cảm thấy được Cổ Diêu không yên lòng, hắn đương nhiên biết đồ đệ đang suy nghĩ cái gì, cũng không trách hắn, mà là thở dài nói: "Đừng suy nghĩ miên man nữa, đáng tới sớm muộn cũng sẽ đến, không cần lo lắng, mỹ nữ thôi mà, thiên hạ còn nhiều."
Cổ Diêu ngẩng đầu lên: "sư phụ, lúc đầu khi người rời đi 'tế Phẩm', một điểm cũng không cảm thấy khổ sở sao?"
"Cái ... này …", vấn đề này tựa hồ làm cho Philip có chút ứng phó không kịp, bất quá lão nhanh chóng nói: "Thời gian sẽ xóa nhòa hết thảy."
Nói thế cũng không rõ ràng lắm, Cổ Diêu đang định hỏi tới, Philip sắc mặt đột nhiên đại biến, quát: "Người nào?"
Cùng lúc đó lão cũng nắm chặt bàn tay lại.
Cổ Diêu nghe vậy rất là kinh ngạc, hắn rất rõ bản lãnh của Philip. Đoan Mộc Tình mới vừa mất tích không bao lâu, các hoàng gia hộ vệ của Đoan Mộc gia tộc liền nhanh chóng truy tìm, có cả một số người có được huy chương vinh dự có thể coi như là cao cấp kỵ sĩ đến đây để lục soát, nhưng khi vừa đến cửa khách sạn là lão đã biết rồi.
Đến tột cùng là ai, dĩ nhiên có thể ở vô thanh vô tức mà đến gần Philip?
"Hừ, tiểu tử ngốc, ngươi cho rằng hắn sẽ lưu luyến sao?"
Vừa dứt lời, sàn nhà xuất hiện một cái bóng.
Như hình với bóng những lời này nói rõ một cái đạo lý: ảnh vốn là do hình mà sinh ra, nhưng cái bóng này lại không có hình, đột nhiên xuất hiện.
Cái bóng không hề đứng yên, nó nhúc nhích, sau đó một người, từ trong cái bóng hiện ra.
Tình cảnh quỷ dị làm cho Cổ Diêu lông tóc dựng đứng, chẳng lẻ cái ... kia là quỷ hồn đòi mạng?
Cuối cùng cái bóng biến mất, thay thế chính là một vị u linh Hắc y nhân.
Vị khách không mời này vốn là nữ tử, hơn nữa tuổi hoàn lại không trẻ, trên mặt đã có vài nếp nhăn, bất quá phong vận vẫn còn giữ được, từ gương mặt, hình dáng xem ra, khi còn trẻ hẳn là một mỹ nhân.
Chứng kiến nữ tử, Philip hiển nhiên phi thường giật mình, sau đó sắc mặt trở nên rất quái lạ: "Là nàng!?"
Hai người trông có vẻ giống như bằng hữu cũ.
"Không sai, là ta, lần trước chúng ta gặp mặt cách đây hẳn cũng là ba mươi năm rồi, ngươi, lão ô quy giấu đầu lòi đuôi, không ngờ tung đòn hỏa mù, làm cho ta lầm nghĩ đến ngươi đã đến phương bắc, thật là vô cùng giảo hoạt!"
Cổ Diêu nghe vậy càng lại kinh ngạc, với năng lực của Philip, mà lại còn muốn trốn tránh nàng nàng. Nữ nhân này, đến tột cùng có lai lịch gì?
Philip xấu hổ địa nói: "Ngả Mã, nàng như thế nào biết ta ở chỗ này?"
Nữ nhân được gọi là Ngả Mã kia nói: "Ngoại trừ thiên hạ đệ nhất đạo tặc Philip, còn có ai có thể từ trong Đoan Mộc gia tộc trộm đưa Tiểu Công Chúa đi đây?"
Ngả Mã nói nghe có vẻ chứa nhiều ý tứ châm chọc: "Ta vừa nghe qua sự tình của Lan Tư, lập tức từ phương bắc chạy tới đây. Năm mươi năm trước, ngươi “phá hủy” ta, bây giờ lại bắt một tiểu cô nương thật tốt cho tiểu đồ đệ của ngươi!"
Năm mươi năm trước? Cổ Diêu kinh ngạc đánh giá Ngả Mã, nàng phảng phất đối với Tiêu Dao Môn biết rất rõ.
Chẳng lẻ nữ hắc y nhân nàychính là "Tế Phẩm" năm đó của sư phụ?
"Còn hơn lão ô quy, tiểu rùa rụt đầu thật ra cũng có chút đa tình. Bất quá, Tiêu Dao Môn các ngươi đều là súc sanh trời đánh!" Nữ tử trong mắt hiện lên sát khí dày đặc hơn, thân hình vặn vẹo, chỉ còn một cái bóng dài trên sàn nhà.
Cổ Diêu cảm thấy hoa mắt, bóng đen đã lan tới trước mặt.
Lúc này một tay từ mặt bên duỗi đến, đem bóng đen bò trên người thể Cổ Diêu giựt lại, Philip đúng là đã sớm có chuẩn bị, hắn tựa hồ đối với nữ tử này vô cùng hiểu rõ, sớm đoán được nàng sẽ đột nhiên ra tay.
Mang theo Cổ Diêu, Philip phá cửa sổ lao ra nhanh như tia chớp.
Lúc này Cổ Diêu cảm thấy yết hầu hơi lạnh, tiếp theo là một thanh âm vang lên, tựa như là thanh âm của vũ khí vang lên.
Sờ sờ trên cổ có một chút máu tươi.
Sau nghi Ngả Mã tấn công hắn đến khi trên yết hầu hắn xuất hiện tia máu thì phần kinh mới truyền đến não, mà lúc Philip cứu chính mình cũng cùng nàng đấu một chiêu, chỉ là thanh âm của tẩu thuốc và chủy thủ va chạm nhau chậm hơn tốc độ của hai người cho nên một hồi lâu thanh âm mới truyền tới trong tai.
Tốc độ thật là kinh người! Cổ Diêu hoảng sợ không thôi, nếu như Philip cứu viện chậm khoảng 0.0000001 giây, sợ rằng chính mình sẽ đầu mình hai chỗ.
Với thân thủ của nàng, cho dù đem người khác giết, người kia có thể cũng không - cảm giác thống khổ. Bởi vì cảm giác đau do thần kinh truyền tới đại não chưa kịp hoạt động thì người kia cũng đã tử vong rồi.
Trách không được ngay cả Philip, cũng đối với nàng kiêng kỵ như thế, nữ nhân này quả thật là siêu cấp cao thủ.
Khinh công cao hơn mặt đất hai mươi thước, Philip từ phía ngoài khách sạn bay về phía phòng ngủ của Hàn Đan. Cánh tay duỗi ra, Hàn Đan bay ra mà thậm chí còn không biết có chuyện gì xảy ra vẫn chìm trong mộng đẹp.
Philip một tay một người, dắt Cổ Diêu cùng Hàn Đan, chạy như bay.
Ngả Mã đuổi theo sau,với cấp bậc cao thủ như Philip, ám khí đã không có tác dụng, nàng căn bản không ý định sử dụng.
Khi bay ngang qua phòng Cổ Diêu, Ngả Mã phất tay, một cổ kình khí bay vào, đánh vào trên người Đoan Mộc Tình đang nằm trên giường, phá vỡ cấm chế của nàng, đấu khí khôi phục lại.
Hơn một tháng không thể nhúc nhích, Đoan Mộc Tình phải tốn thời gian mới thích nghi lại được, lúc nàng có thể miễn cưỡng đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ, đã không còn thấy bóng dáng của ai nữa, cũng không biết ai đã cứu mình.
Nàng nhanh chóng kiểm tra mấy gian phòng bên cạnh, cũng là trống rỗng, quái nhân mặt nạ kia, đã không biết tung tích.
"Hả, hả, Đoan Mộc Tình tiểu thư!"
Một vị hạ nhân vừa đến đây đưa nước trà, nhìn thấy Đoan Mộc Tình mất tích đã lâu, chấn kinh ngay cả chén, ấm trà trong tay cũng đánh đổ.
Nhưng Đoan Mộc Tình phảng phất không có nghe hắn nói, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Lúc này Philip cùng ngả mã mấy người đã đi tới bên ngoài khách sạn, đúng là giữa trưa lúc, dòng người đông đúc, nhưng không ai có thể thấy bọn họ. Bởi vì hai người có tốc độ thật sự quá nhanh, lại dùng toàn lực, sớm vượt qua khả năng nhìn thấy của người thường. Đừng nói bình dân, cho dù là Đoan Mộc gia tộc hoàng gia kỵ sĩ, nếu không tập trung đấu khí và tinh thần cũng chỉ có thể cảm giác được một cơn gió nhẹ thổi qua.
Hai người ngươi truy ta đuổi, đem khinh công tốc độ cùng biến hóa phát huy tới cực hạn, mà tại rộn ràng nhốn nháo khu phố, cũng không đụng tới một người, tựa như vào chỗ không người.
Cho dù Đoan Mộc gia tộc hoàng gia hộ vệ đang ở tuần tra cũng không làm nên chuyện gì, tại không gian rộng lớn, chỉ cần Philip cùng ngả mã không ý định chiến đấu, mà là chạy trốn, cả đại lục phỏng chừng cũng không người nào có thể ngăn cản hai vị cường giả với khinh công tuyệt thế.
Philip dễ dàng ra khỏi Lan Tư quận, một hơi bay vút ra hơn trăm dặm, Cổ Diêu kinh hồn bô bình tĩnh địa nói: "Sư phụ, nữ nhân kia chính là 'Tế Phẩm' năm đó của người?"
"Đúng vậy." Philip vội ho một tiếng: "uh, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, nữ nhân kia là một Ninja phi thường khó chơi."