Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tam quản sự Bành Tương chết trong kho chứa củi của Hưng gia.
Chỗ đó bình thường người vào người ra, cơ bản cũng để lấy củi đi đốt lửa, thường ngày cũng không cần khóa cửa, chỉ khép hờ, vừa rồi đại quản sự dẫn người tìm gã khắp nơi, trong rối loạn, có người thuận tay đẩy cửa phòng, kết quả nhìn thấy tam quản sự treo cổ trên xà ngang.
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng đã làm lớn chuyện, Đoạn Tê Hộc không chịu từ bỏ ý đồ, nói muốn tới xem thi thể tam quản sự một chút, Hưng Mậu không còn cách nào, đành phải tự mình dẫn người tới.
Loại chuyện này ắt sẽ không thiếu được Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu.
Cộng thêm mấy vị khách thích xem náo nhiệt, bao gồm Cao Ý, cùng với Trần Tễ vừa muốn trêu đùa Phượng Tiêu, nhưng ngược lại bị Thôi Bất Khứ nổi cáu một lần.
Chắc hắn chưa gặp chuyện như thế này bao giờ, trên mặt còn mang theo mấy phần hưng phấn muốn tham gia náo nhiệt.
Nhưng nếu để tam quản sự Bành Tương ở dưới suối vàng biết được, chắc hẳn sẽ không vui đâu.
Trên mặt gã thậm chí còn giữ lại vẻ hoảng sợ, có lẽ một khắc trước khi chết, gã hối hận, cũng không còn sức thoát khỏi sợi dây nữa, cuối cùng chỉ có thể không đành lòng mà tắt thở.
Nhưng Thôi Bất Khứ từng nghe Phượng Tiêu nói, tam quản sự biết võ công, mặc dù võ công bình thường, nhưng nếu thật sự gã và Ngọc Tú mưu đồ bí mật sát hại Đoạn Tê Hộc, lại lo lắng chuyện bại lộ, hẳn nên lựa chọn chạy trốn, mà không phải là sợ tội treo cổ. Lui mười ngàn bước mà nói, coi như gã muốn tự sát, dùng đao trực tiếp cắt cổ, còn đơn giản gọn nhẹ hơn treo cổ, lúc này mới càng giống lựa chọn của một người tập võ.
Tại lúc mọi người cúi đầu xem thi thể, Phượng Tiêu cũng ở đây nhìn.
Nhưng y lại nhìn Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ rũ mắt, có một loại ôn nhu khác hẳn ngày thường.
Đối phương hình như cũng nhận ra được ánh mắt của Phượng Tiêu, nghiêng đầu nhìn lại, mặt lộ nghi ngờ, giống như đang hỏi y có chuyện gì.
Phượng Tiêu thành khẩn nói: “Mỗi lần ngươi lộ ra vẻ mặt này, ta cũng biết ngươi lại muốn hại người.”
Những lời này y dùng truyền âm chui vào trong tai Thôi Bất Khứ, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy y mấp máy môi một chút, không nghe được y đang nói gì.
Thôi Bất Khứ cho y một nụ cười nhạt lộ ra tám cái răng, sau đó lại cúi đầu xem xét thi thể.
“Trong lòng bàn tay gã hình như có thứ gì đó!” Có người kêu.
Ngay sau đó đại quản sự cho mở tay tam quản sự ra, bên trên có bốn chữ được viết bằng máu.
Nợ máu trả máu.
Một cách tự nhiên, người khác lại xem lòng bàn tay còn lại của gã.
Cũng vẫn là bốn chữ, vẫn viết bằng máu.
Thiên đạo tuần hoàn.
“Cánh tay gã bị thương!” Cổ tay của tam quản sự bị nhấc lên, tay áo cũng trượt xuống, lộ ra vết đao trên cánh tay.
Đại quản sự cau mày, chỉ có thể nhìn thấy vết đao này rất nông, cũng không có độc.
Chẳng lẽ là tam quản sự trước khi chết tự mình cắt?
Bởi vì xúi giục tỳ nữ hạ độc cho Đoạn Tê Hộc, sau khi thất bại thấy thẹn trong lòng, dứt khoát tự sát?
Đoạn Tê Hộc cười lạnh một tiếng: “Hưng công thật là thủ đoạn nha! Giết người không thành, diệt khẩu lại nhanh, từ đây chết không đối chứng, ta cũng không thể làm gì!”
Hưng Mậu cả giận nói: “Nếu ta thật sự muốn giết ngươi, cần gì phải phí nhiều công sức như thế, bây giờ ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, cho ngươi không còn cơ hội ra khỏi đây! Chuyện này tất nhiên có người cản trở khích bác từ trong, muốn làm ngư ông đắc lợi!”
Cao Ý: …
Đoạn Tê Hộc và Hưng Mậu chém giết, cuối cùng ai có thể có được chỗ tốt?
Dĩ nhiên là Cao Ý.
Chỉ cần hoàn toàn san bằng thế lực của Đoạn Tê Hộc và Hưng Mậu, Cao Ý sẽ làm chủ thành Thả Mạt.
Cao Ý có muốn làm một Huyện lệnh thực quyền, trấn thủ một phương không?
Dĩ nhiên muốn, nhưng hắn là người có thế lực yếu nhất trong ba người thế, căn bản không làm được.
“Nếu Hưng công không ngại, ta có thể phái người đi tìm ngỗ tác tới nghiệm thi.” Cao Ý nói.
“Không cần.” Thôi Bất Khứ đứng dậy, “Người này không phải treo cổ tự sát, là sau khi bị siết mới bị treo lên, miệng vết thương trên cánh tay gã, chắc cũng do hung thủ tạo ra sau khi chết.”
Đoạn Tê Hộc không tin cháu Quy Tư vương còn nghiệm thi, nhưng giờ phút này hắn cũng không rảnh truy cứu thân phận thật giả của đối phương, cau mày hỏi: “Làm sao biết?”
“Nhìn cổ gã đi.” Thôi Bất Khứ chỉ vào cổ của tam quản sự, “Người treo cổ chết, cơ thể rũ xuống, cho nên trên cổ có vết siết, ở giữa sâu mà hai bên nông, lại có vết bầm lưu lại trên da thịt chỗ dây thường, nhưng hiện tại vết siết trên cổ gã rất đều, hiển nhiên trước đó bị người dùng dây thừng giết chết, sau đó mới tạo thành tình trạng treo ngược.”
Mọi người cẩn thận nhìn lại, quả thật như lời Thôi Bất Khứ nói.
Trong lòng mọi người đã tin tám chín phần, nhưng theo đó lại có vấn đề mới.
Nếu như tam quản sự bị người khác giết chết, ai có thể giết gã trong Hưng phủ, tại sao lại muốn giết gã?
Hưng Mậu thấy ánh mắt mọi người thoáng chốc rơi vào trên người mình, không khỏi cả giận nói: “Ta cũng muốn biết hung thủ là ai!”
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Hưng công không cần vội vã nổi giận, ta cũng tin chuyện này không phải ngươi làm, bởi vì lấy bản lĩnh của ngươi, không cần thiết tốn sức, làm một chuyện tốn công vô ích như thế. Tỳ nữ hạ độc cho Đoạn huynh, rất có thể do tam quản sự xúi giục, nhưng ai có thể giết người trong Hưng phủ, đây mới là vấn đề mấu chốt!”
Hưng Mậu theo bản năng nói: “Từ trước đến này Hưng phủ canh phòng nghiêm ngặt, hạ nhân của ta biết gốc biết rễ, bọn họ không thể phản bội ta!”
Tiếng nói vừa dứt, hắn nhìn thấy Đoạn Tê Hộc lộ ra nụ cười giễu cợt, nhất thời biết lời này của mình sai hoàn toàn.
Tam quản sự không phải đã phản bội sao?
Đây không phải là nội tặc sao?
Hơn nữa rất có thể không chỉ có một nội tặc.
Hưng Mậu nhớ, lúc vừa mới mở tiệc, hắn còn nhìn thấy Bành Tương.
Đối phương ở trong đám người qua lại thu xếp, lúc này cách lúc bị giết, chắc hẳn cũng không vượt qua một giờ.
Thôi Bất Khứ giống như cảm giác được suy nghĩ của hắn, cũng nói: “Phòng chứa củi cách phòng bếp không xa, vì chuẩn bị thức ăn cho yến hội, phòng bếp luôn có người ra ra vào vào, nếu như gây ra động tĩnh quá lớn ở phòng chứa củi, nhất định sẽ có người biết, nhưng cho đến khi tam quản sự chết, cũng không có ai phát hiện.”
Phượng Tiêu: “Cho thấy rõ võ công của đối phương nhất định cao hơn tam quản sự rất nhiều.”
Thôi Bất Khứ: “Không sai.”
Hưng Mậu cau mày thật sâu, người có thể giết được tam quản sự trong Hưng gia, cũng chỉ có đại quản sự, nhị quản sự, và mấy tên hộ vệ thân thủ cao cường, nhưng lúc chuyện xảy ra, hộ vệ đều ở bên cạnh mình nửa bước không rời, đại quản sự và nhị quản sự cũng ở đây, trừ khi người giết hắn, là từ bên ngoài lẻn vào.
Thôi Bất Khứ: “Lúc ta mới tới thành Thả Mạt, nghe nói Hưng phủ tuy lớn, nhưng vô cùng kiên cố, mỗi một người ra vào nơi này, đều cần tra rõ thân phận, hôm nay ba mươi vị tân khách đến, Hưng công đều có thể đọc ra được lai lịch của bọn họ.”
Hưng Mậu gật đầu: “Bành Tương mặc dù chủ trì thọ yến, nhưng canh phòng trong phủ không do gã quản, danh sách tân khách cũng cần ta đến xem, gã căn bản không có đường gian lận.”
Hắn dứt lời, nhìn về phía đại quản sự.
Đại quản sự bịch một tiếng quỳ xuống: “Chủ nhân minh giám, tiểu nhân tuyệt đối không có khả năng cấu kết với Bành Tương phản chủ! Ngày đó lúc ta sắp xếp canh phòng trong phủ, Lộ Cửu cũng ở đó, dựa theo quy củ cũ, tất cả việc bố trí canh phòng, đều là hai người chúng ta cùng nhau xem!”
Lộ Cửu chính là nhị quản sự.
Hưng Mậu cũng cảm thấy ba quản sự, không thể nào có chuyện tất cả đều phản bội mình.
Hắn không nhịn được nhìn về phía Thôi Bất Khứ, muốn lấy được nhiều tin tức hơn từ chỗ hắn.
Bất tri bất giác, người trẻ tuổi mới gặp không lâu này, lại chỉ bằng vài ba lời, liền nắm cục diện trong tay, để cho tất cả suy nghĩ của mọi người không tự chủ được đi theo hắn.
Thôi Bất Khứ nói: “Mang danh sách tân khách đến đây. Còn nữa, không cho phép bất kỳ người nào rời đi.”
Không cần hắn nói, nhị quản sự đã sớm sai người đóng chặt cổng, khách khứa không đến xem náo nhiệt, lúc này cũng chỉ có thể ngồi chờ ở tiệc rượu, đợi Hưng Mậu thả bọn họ đi.
Như Hưng Mậu nói, tân khách chỉ có ba mươi người, trừ Cao Ý, Đoạn Tê Hộc, Thôi Bất Khứ, Phượng Tiêu ra, còn lại đều là bạn cũ hay lui tới cùng Hưng Mậu, ngay cả Trần Tễ, cũng bởi vì cha hắn có giao tình không tệ với Hưng Mậu, nhận được thiệp mời phái con trai Trần Tễ đặc biệt tới chúc thọ lão phu nhân.
Đại quản sự dựa theo danh sách đối chiếu với từng người, rất nhanh liền phát hiện vấn đề.
Có một người không thấy.
Hoặc là nói, hắn rõ ràng đã vào Hưng gia, đưa quà tặng, nhưng người lại biến mất.
“Là Chung Hạo Miễu!” Đại quản sự kêu lên.
Là ai? Thôi Bất Khứ nhìn Hưng Mậu.
Hưng Mậu cau mày: “Hắn là đệ tử Tê Nguyệt quan, gia mẫu thường xuyên đến Tê Nguyệt quan nghe đạo, quen với quan chủ nơi đó, lần này cũng đưa thiệp đến Tê Nguyệt quan, bọn họ trả lời nói quan chủ đang bế quan tu hành, phái đại đệ tử tới chúc thọ.”
Đại quản sự lập tức phái người đi Tê Nguyệt quan hỏi cho rõ.
Đám người Thôi Bất Khứ thì bị Hưng Mậu an bài nghỉ ngơi ở một ở một phòng khác, thi thể tam quản sự cũng được chuyển tới đó, vì vậy lại có một cảnh tượng quỷ dị một đám người ngồi xung quanh một xác chết.
Cao Ý có chút đứng ngồi không yên.
Phượng Tiêu ở bên cạnh thấp giọng nói: “Có phải thân thể Minh phủ khó chịu hay không?”
Cao Ý cười khổ, cũng nhỏ giọng trả lời: “Hôm nay trước khi ra cửa ta có bốc được một quẻ hung, vốn không nên dự tiệc, quẻ tượng là thật chuẩn mà!”
Phượng Tiêu: “Chuyện này thì có liên quan gì?”
Cao Ý: “Dĩ nhiên là không có liên quan, nhưng bọn họ có thể hiểu lầm là ta quấy rối từ giữa, cắm một tay hay không?”
Phượng Tiêu: …
Sao Triều đình lại phái một tên nhát gan thế này đến làm quan vậy?
Ra cửa toàn dựa vào xem bói, gặp chuyện nhát gan như chuột?
Nếu đổi thành Thôi Bất Khứ tới làm Huyện lệnh Thả Mạt — Phượng Tiêu gần như cũng không cần nghĩ, dù cho đối phương hai ba ngày bệnh muốn chết, cũng có thể biến thành Thả Mạt biến động bất ngờ, gà chó không yên, cái gì Hưng Mậu với Đoạn Tê Hộc, chắc hẳn cũng đành phải đứng ở một bên, cũng chỉ có địa linh nhân kiệt như bổn tọa đây, mới có thể trấn áp được hắn một chút.
À không đúng, còn có Ngọc Tú.
Đây cũng là một người có sự tồn tại không ổn định.
Ngay lúc Phượng Tiêu đang suy nghĩ về Ngọc Tú, người đại quản sự phái đi, đã tìm được Chung Hạo Miễu về..
Câu trả lời của Chung Hạo Miễu lại ngoài dự đoán của mọi người.
Ngay trước một ngày bắt đầu thọ yến, một vị khách nhân tới Tê Nguyệt quan, đối phương từng có ơn cứu mạng với quan chủ Tê Nguyệt, bằng tuổi Chung Hạo Miễu, cũng nói chuyện rất được, người nọ nghe nói đại thọ sáu mươi của mẫu thân Hưng Mậu, liền nói mình đã nghe danh Hưng Mậu làm vương nửa thành Thả Mạt đã lâu, muốn tới mở mang kiến thức một chút, Chung Hạo Miễu vui vẻ đáp ứng đưa hắn tới dự tiệc, nhưng vừa vặn quan chủ Tê Nguyệt luyện công gặp chuyện rắc rối, cần có người ở bên cạnh hộ pháp, Chung Hạo Miễu liền giao lễ vật cho sư đệ, để hắn và vị khách nhân kia tới dự tiệc.
Nhưng mà theo gác cổng và đại quản sự nhớ lại, cầm danh thiếp Tê Nguyệt quan mà đến, chỉ có một người.
Chung Hạo Miễu áy náy nói: “Sau chuyện này ta mới biết, nhị sư đệ ham chơi, nửa đường đi nơi khác, để cho vị bằng hữu kia của ta tới một mình, nhưng mà hắn là đệ tử danh môn, vạn vạn không thể nào làm ra chuyện sát hại vô tội vạ!”
Cao Ý: “Bằng hữu kia của ngươi là ai?”
Chung Hạo Miễu: “Hắn là đệ tử Lâm Xuyên Học cung, phái lớn đệ nhất Nam Trần, Yến Tuyết Hành.”
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ xem mình có nghe qua danh tiếng Yến Tuyết Hành hay không, chỉ có Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ đang quan sát biến hóa vẻ mặt của người khác.
Mà vừa vặn chính là vào lúc này, sắc mặt Đoạn Tê Hộc hơi thay đổi một chút.
Mặc dù chỉ có biến hóa trong nháy mắt, rất nhanh lại khôi phục bình thường, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không cho rằng mình hoa mắt.
Phượng Tiêu chọc chọc bắp đùi Thôi Bất Khứ, ý là Đoạn Tê Hộc kia có vấn đề.
Thôi Bất Khứ: …
Hắn hơi nhích chân ra.
Ai ngờ Phượng Tiêu chưa từ bỏ ý định, lại đưa tay chọc một chút.
Thôi Bất Khứ không nhịn được đưa tay chộp một cái, muốn đẩy ngón tay đang làm loạn kia ra, nhưng Phượng Tiêu lộn cổ tay, lập tức biến thành tay Thôi Bất Khứ bị đối phương cầm ở trong tay, không thể động đậy.
“Các ngươi đang làm cái gì đó?” Một màn này vừa vặn bị Trần Tễ nhìn thấy, trước đây không lâu hắn mới bị Thôi Bất Khứ gây chuyện, trong lòng tích trữ bất mãn, vừa vặn phát tác ra. “Người chết là lớn, các ngươi còn có thể khinh bạc vô lễ như vậy, không để Hưng công vào mắt sao!”
“Xin lỗi, phu quân cũng là nhất thời không kiềm chế được, đều do thiếp xinh đẹp kinh người, nghiêng nước nghiêng thành!” Cho dù là lúc nào, Phượng Tiêu đều không biết viết hai chữ da mặt như thế nào.
Đối mặt với phản ứng “hóa ra thân thể hư nhược như vậy, là do mỗi ngày đều đắm chìm vào sắc đẹp” của mọi người khi nhìn mình, Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác hung hăng rút tay khỏi chỗ Phượng Tiêu.
Rất tốt, nợ cũ còn chưa trả hết, lại thêm nợ mới.