Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Việc tham gia cung yến từ trước tới nay luôn là kiểu chẳng quản đói no.
Tiểu vương gia nhớ khi còn bé từng đi theo mẫu phi tham dự, vua tôi cụng ly đổi chén, trò chuyện thu thuế, tình hình quân sự, cứu trợ thiên tai, khoa cử, hắn ngậm sườn mà mẫu phi lén lút đưa cho hắn, mệt đến nỗi ngủ gà ngủ gật, đầu nhỏ không ngừng đập vào trên mặt bàn.
Mẫu phi của hắn cũng chẳng khá hơn là bao, nhiều nhất chỉ có thể mơ mơ màng màng dành ra một cái tay che trước trán của hắn, để cho hắn không bị đập đầu thành ngu.
Loại chuyện nhàm chán này, tiểu vương gia tuyệt đối không muốn đưa đạo trưởng của hắn đi trải nghiệm một lần, nhưng Mục Tông rốt cuộc vẫn là vua của một nước, tiểu thái giám trở lại run rẩy mang theo thánh chỉ thứ hai, khác với cái thứ nhất, cái này là dành cho Mục Hành.
Tiểu vương gia nghiêm mặt mở ra nhìn một cái, nét chữ của huynh trưởng hắn vẫn ngay ngắn tao nhã lịch sự như cũ, nhưng nội dung trong thánh chỉ chẳng liên quan sất gì đến mấy từ đó.
Anh em ruột thịt máu mủ tình thâm tất nhiên hiểu tận gốc rễ.
Tiểu vương gia là con út, Mục Tông là con trai trưởng, nói cách khác, lúc tiểu vương gia mặc tã đầy đất chạy lông nhông thì vị anh ruột này cũng đã bắt đầu ra vào cung thành chánh điện tay cầm thực quyền rồi, muốn biết hắn tè ướt quần mấy lần, kẹt trứng ở trên cây mấy lần thật là dễ như trở bàn tay.
—— Vì không muốn để cho đạo trưởng biết được những trang lịch sử huy hoàng chói lọi, ví dụ như hắn lúc ba tuổi để mông trần leo cây không xuống được, bốn tuổi trộm mặc váy của tiểu cung nữ, năm tuổi cưỡi ngựa non té rơi răng cửa, tiểu vương gia vẫn quyết định cho anh mình chút mặt mũi.
Năm nay cung yến không có tổ chức ở hoàng cung mất cửa, mà là bị ép phải tổ chức ở hành cung ngoại ô.
Hành cung ở vùng núi ngoài thành, địa thế bát ngát, tiếp giáp với sân săn bắn của hoàng gia, không có tường cao sân sâu, tiểu vương gia cùng đạo sĩ đến sớm trước một giờ, có điều bọn họ hiển nhiên không có ý gặp mặt thỉnh an.
Tiểu vương gia mang đạo sĩ tung người xuống ngựa, cũng không quan tâm tới thống lĩnh cửa chính, trực tiếp dắt tay đạo sĩ chạy nhanh tới phòng ăn.
Để bảo đảm cửa hành cung không dẫm lên vết xe đổ, khóe mắt của thống lĩnh hơi hơi giật giật nhưng cũng không dám ngăn cản.
Phòng ăn chuẩn bị cho cung yến bận không thể ngừng tay, huống chi người tới dự tiệc tất cả đều là những nhân vật trọng yếu cho nên an toàn vệ sinh thực phẩm vô cùng quan trọng.
Những người không có nhiệm vụ không thể tự tiện xông vào quấy nhiễu, nhưng mọi chuyện luôn có ngoại lệ.
Tiểu vương gia tùy tiện mang đạo sĩ đi thị sát công việc, đại sư phụ siết chặt muỗng xào trong tay, giận mà không dám nói bày ra vẻ mặt vui vẻ.
Nhà bếp dồi dào, đủ loại nguyên liệu nấu ăn, mùi thơm chen lấn tản ra trong không khí.
Đạo sĩ trong khung cảnh huyên náo hít sâu một hơi, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Y dùng chuôi kiếm nhẹ nhàng chọc chọc eo của tiểu vương gia, nhỏ giọng thì thầm ở bên tai hắn một câu.
Tiểu vương gia nhướng mày, bận bịu đi vòng quanh phòng ăn một vòng, quan sát tất cả các lò bếp một lần, quả nhiên phát hiện có chỗ không ổn.
Không có thịt, không có cá, thậm chí còn không có tôm cua trai sò.
Tiểu vương gia trong nháy mắt nổi cơn giận dữ, khí thế hung hăng chất vấn đại sư phụ đang lắc lư cái muỗng tại sao không có thịt.
Đại sư phụ đầu óc mơ hồ vô cùng nghi hoặc, gã tủi thân không dứt rụt cổ lại, lắp ba lắp bắp truyền lại với tiểu vương gia rằng đây là hoàng đế tự mình dặn dò.
Bệ hạ nói đạo sĩ ăn chay, toàn bộ bữa tiệc không được phép xuất hiện thức ăn mặn, dù chỉ là một chút.
Trong một nén nhang, tiểu vương gia tự mình đi tới sân săn bắn tay không bắt được một con dê.
Lúc hắn trở về, đạo sĩ đang ngồi ở trên nóc phòng bếp nâng cằm nhìn trời, trường kiếm cổ xưa để ở bên người y, dường như hòa làm một thể với màu đậm của gạch ngói.
Còn chưa gần thu nên dê cũng không tính là to mập, động tác hết sức linh xảo, tiểu vương gia phải lăn lộn cả người trên cỏ mới bắt được nó.
Đại sư phụ khuất phục trước lạm dụng uy quyền, lật đật vứt thức ăn chay trên bếp đi, gánh dê đi nhổ lông lấy máu.
Tiểu vương gia gạt bỏ gạch ngói ở mép nhà trên, dẩu môi đi theo đạo trưởng giành công đòi hôn hôn.
Đạo sĩ khôi phục lại tinh thần chạm một cái lên môi của hắn, cất giấu đi chút ảm đạm ở trong mắt.
"Oa....Huynh ăn cái gì thế?"
Lúc răng và môi dính vào nhau, mùi vị kì quái khiến tiểu vương gia phải rùng mình, Đạo sĩ thấy vậy càng thêm phần suy sụp, y rũ mắt méo miệng, lại dùng tay áo ra sức chà miệng.
"Nồi đất, nếm thử một miếng đi, một chút cũng không ngon."
Lúc tiểu vương gia đi bắt dê, y nhàn rỗi không chuyện gì làm đi bộ khắp nơi.
Trong sân phòng bếp có một cái lò bếp đơn, ở bên trên đang ninh một cái nồi đất.
Y bị tiểu vương gia dưỡng thành thói quen ba bữa một ngày, sắp đến giờ cơm liền đói bụng cực kì khó chịu.
Người trông coi lò bếp vừa đi mất dạng, y liền treo ngược xuống từ trên phòng, bưng cái nồi kia đi, kết quả một chút cũng không ngon.
Vẻ lạnh lùng thanh khiết biến mất là nội tâm mềm mại y như người thường, khóe mắt đạo sĩ hơi đỏ lên.
Y thích đầu cạnh đầu hôn tiểu vương gia, nhưng bây giờ y đã ăn phải đồ ăn không ngon, hơn nữa tiểu vương gia còn không muốn hôn y.
Đạo sĩ nhấp môi mỏng, trên gương mặt lạnh lùng trong trẻo xuất hiện thêm vài phần tủi thân cùng ngây thơ.
Tiểu vương gia mềm lòng, nào thèm chú ý tới vị chát kia nữa.
Hắn vội vàng nâng gò má đạo sĩ hôn lên lần nữa, hơn nữa hôn lâu hơn bất cứ lần nào.
"Ta đã nói rồi, đầu bếp của hắn không giỏi, huynh đừng tức giận, một hồi nữa chúng ta đi ăn đùi dê nướng."
Hai người hôn đủ rồi, cung yến cũng chính thức mở tiệc.
Tiểu vương gia cố ý chậm trễ một hồi, bỏ lỡ khâu quỳ lạy dập đầu.
Mục Tông tha thứ, thấy bọn họ đến liền sai người dẫn bọn họ vào tiệc, không cần bọn họ phải làm lại lễ nghi.
Hành cung rộng rãi, tiệc rượu được bố trí ở trên bình đài chỗ lưng chừng núi, ngửa đầu lên là có thể nhìn thấy trời sao lượn lờ.
Đạo sĩ ngồi xuống bên cạnh tiểu vương gia, thuận tay đặt trường kiếm ở trên đệm mềm.
Đùi dê nướng còn chưa chín, thức ăn chay được dày công chuẩn bị lên bàn trước, đạo sĩ không có hứng thú cầm đũa chọn chọn mấy cái, quay đầu nói nhỏ với tiểu vương gia, tiêu chuẩn cơm nước quá kém.
Mục Tông đang ngồi trên nghe thấy rõ ràng, chỉ hận bản thân có lòng tốt nuôi chó.
Hắn mắt không thấy tâm không phiền bưng ly rượu lên, chủ động điều động bầu không khí đổi chủ đề.
Hắn không phải mời hai tiểu hỗn đản này tới ăn cơm xuông, bữa tiệc này còn có sứ thần nước hắn, Mục Hành hồi triều cầm binh cùng với đạo sĩ võ công cao thâm khó lường đều là cảnh cáo tốt nhất đối với nước láng giềng.
Bữa tiệc cụng ly đổi chén như cũ, hết sức nhàm chán, tiểu vương gia chẳng muốn phản ứng với người khác dù chỉ một chút, cũng một chút không phát giác ra được Mục Tông đang lập uy cho hắn.
Hắn chuyên tâm dồn chí nâng cằm nhìn đạo sĩ đang chờ đạo sĩ, con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
"Gọi ngươi đấy! Có nghe thấy không!!"
Rượu qua ba tuần, Mục Tông rốt cuộc chỉ hận rèn sắt không thành thép ném bánh ngọt trong mâm trái cây ra, bánh bơ bọc đường rơi vào chính giữa đầu tiểu vương gia.
Tiểu vương gia kinh ngạc giật mình, lật đật vỗ vỗ vụn bánh ở trên tóc.
Đạo sĩ nhìn bánh bơ ở trên đất, không chút nghĩ ngợi đưa tay ra nhặt lên.
"—— bẩn đấy bẩn đấy, đừng có ăn."
Tiểu vương gia không có nghe, tiểu vương gia dị bẩm thiên phú, trực tiếp thiết lập Mục Tông thành chế độ che chắn bán vĩnh viễn ngay trong đầu.
Hắn đoạt lấy bánh trong tay đạo sĩ ném sang một bên, lại dùng ống tay áo cẩm bào lau tay cho đạo sĩ nhà hắn.
Đạo sĩ xẹp miệng, vẫn như cũ không thôi nhìn tiểu vương gia lau sạch vụn bánh trên tay mình.
Y đói bụng không chịu được, nhưng bánh ngọt trước bữa ăn lại được bày ra theo nghi thức, toàn bộ bữa tiệc cũng chỉ có hai mâm ở trên bàn của Mục Tông.
Đợi đầu ngón tay của đạo sĩ khô rồi, tiểu vương gia rốt cuộc nhớ tới ca ca của mình.
Hắn khép tay áo đứng dậy, muốn bưng bánh ngọt trên bàn dài của Mục Tông tới đây, dù sao ca ca hắn không ăn đồ ngọt, bày ra cũng lãng phí.
Tiểu vương gia làm ra những hành động đại bất kính một cách nước chảy mây trôi.
Trán Mục Tông nổi đầy gân xanh, rốt cuộc không thể nhịn được tóm lấy hai lọn tóc mái ở trên trán đệ đệ.
"—— Ngươi hành xử như con người cho trẫm!!!"
Cung yến vĩnh viễn không phải thật tâm thật ý mời khách ăn cơm, lần cung yến này có ngoại sứ nước hắn, còn có Mục Tông không có cách nào để sắp xếp thế lực trong triều.
Trừ đi tiểu vương gia cùng đạo sĩ, tất cả mọi người đều là theo đuổi tâm tư của mình, bên ngoài thì muốn đến xem tên vương gia sắp nắm giữ quân quyền này có trọng lượng như thế nào, mà mấy tên trọng thần rắc rối phức tạp trong triều kia lại muốn nghĩ đủ cách để hắn không trở lại triều đình.
Mục Hành tuy có chiến công, nhưng tiếng xấu nửa tháng đình công không nghe chiếu chỉ đã truyền ra, hơn nữa hắn căn bản không tránh người, cả ngày kéo đạo sĩ ăn uống vui đùa ở trong thành.
Mục Tông dù có lòng nâng đỡ hắn cũng không ngăn được lời đồn đãi của dân gian.
Bầu không khí náo nhiệt giả tạo bỗng nhiên nguội xuống, loại tình cảnh huynh đệ bất hòa - bí mật của hoàng thất này diễn ra một cách hết sức chân thực, ngoại sứ phấn khởi cắn hạt dưa.
Mục Tông giận đến ngực đau, tiểu vương gia bị túm tóc nên da đầu cũng đau.
Bọn họ giằng co hai bên, đạo sĩ mặt không cảm xúc trừng mắt nhìn, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Sắc mặt của thống lĩnh đứng một bên trở nên trắng nhợt, vội vàng lách mình đi đến sau lưng Mục Tông, thấp giọng nhắc nhở vị chủ tử không sợ chết này của gã mau buông tay.
Náo nhiệt ngắn ngủi đã kịp thời hạ màn, tiểu vương gia không bắt được trọng điểm như cũ.
Hắn hừ hừ liếc Mục Tông, chỉ cảm thấy anh ruột của hắn quá mức hẹp hòi.
Hắn cũng chẳng thèm lấy bánh ngọt nữa, xoay người kéo tay đạo sĩ, định đi thẳng tới phòng ăn lấy đùi dê rồi đi.
Mục Tông giận đến không kịp cản hắn lại, cũng may có ngoại sứ càng không sợ chết phun hạt dưa ra, âm dương quái khí góp lời.
"—— Vương gia muốn đi à? Đừng chứ, bệ hạ chỉ đùa giỡn tí thôi mà, vương gia không cần lo ngại đâu.
Hơn nữa trước đây vương gia cũng bị Thượng tướng quân của chúng ta bắn trúng một tên đã bị thương rồi, nếu như lại cưỡng ép tỉ thí với vương gia thì đó không phải là thắng không anh hùng sao?”
Thiên hạ thế cục rối bời, các nước đều chia một chén canh trong lúc thời buổi loạn lạc.
Nước Mục ở vị trí trung tâm, hổ sói rình rập chung quanh, đồng minh kẻ địch thay đổi không ngừng.
Mục Tông ở lâu trong cung, biết rõ quan hệ lợi và hại của những chuyện này, nhưng tiểu vương gia thì khác.
Tiểu vương gia lớn lên ở trên chiến trường, hắn không hiểu kết minh nghị hòa lá mặt lá trái, cũng không muốn đi làm những thứ lộn xộn ngổn ngang kia.
Bản thân hắn là sản phẩm hư tình giả ý của hai nước, cho nên trong đầu hắn chán ghét những thứ này.
Hắn vốn dĩ không đồng ý với đạo lí quan hệ ngoại giao của Mục Tông.
Hắn ở tây cảnh đã không còn nhiều anh em chiến hữu như vậy nữa, bản thân hắn cũng suýt chút nữa đã mất mạng ở đó, nhưng Mục Tông lại còn có thể mời sứ thần nước địch tới trong cung uống rượu dùng bữa, nói chuyện gì mà điều đình nghị hòa.
Trên chiến trường là đánh, ở nơi này phá cung yến cũng là đánh, sớm một ngày khơi mào chuyện là có thể sớm một ngày gặp nhau ở trên chiến trường.
Tiểu vương gia khẽ nhếch cằm, đẩy đạo sĩ ra sau lưng mình để bảo vệ.
Hắn nhấc chân đạp cái bàn ở trước người một cái, chén đĩa đầy bàn lao tới chỗ ngoại sứ đang ngồi.
Võ tướng kiệm lời ở sau lưng ngoại sứ chặn lại toàn bộ, cũng coi là thân thủ bậc nhất.
Kẻ địch gặp nhau thì đỏ con mắt, xương ngón tay của tiểu vương gia phát ra tiếng kêu nhỏ, hắn nhếch mép cười, ước chừng đùi dê còn phải nướng một hồi nữa.
Hắn trúng tên là bị tên tướng quân chó má này đánh lén, thật sự muốn một chọi một cũng coi là cơ hội cho hắn tiêu thực trước khi ăn cơm.
"So chứ, sao lại không so chứ.
Hôm nay lão tử phải để cho ngươi biết —— "
Tiểu vương gia đang nói dọa, đạo sĩ vẫn luôn không có động tĩnh bỗng nhiên động đậy.
Y đường hoàng bước ra từ sau lưng tiểu vương gia, hời hợt đi qua giữa hai tên võ tướng.
Bạch y không nhiễm bụi trần được ánh trăng và ánh sáng trong phòng phản chiếu tỏa sáng, y từ trong bầu không khí chạm một cái là nổ này đi ra bên bờ bình đài bẻ một nhánh cây còn mang chồi, rồi sau đó lại không coi ai ra gì trở lại tiệc rượu.
"Đứng lên, ta đánh với ngươi."
Lá non còn có hương cỏ cây, đạo sĩ khiêm tốn cầm nhánh cây, chỉ vào tên võ tướng đang đối đầu với tiểu vương gia, tên đàn ông cũng chinh chiến mấy năm trên sa trường nhưng không có da mịn thịt mềm như hắn.
Gã kinh ngạc lại nghi ngờ nhíu mày một cái, chỉ coi chàng thanh niên đẹp mắt này đang trêu chọc gã.
"Đao kiếm không có mắt, tiên sinh chớ nói đùa, hay là mau sớm lui —— "
"Không đùa với ngươi.
Cầm binh khí của ngươi lên, ta đánh thay hắn.".