Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe Đường Kim nói như thế thì tiểu Thất lại thiếu chút nữa hộc máu, hắn cảm thấy được trong 30" này thì tên tiểu tử Đường Kim căn bản là không coi hai người bọn hắn tồn tại!
Cũng may là ngay lập tức, Đường Kim lại nói một câu:
- Được rồi, tôi cũng có hứng thú nhìn lão Đại của hai anh một chút. Giờ tôi sẽ đi cùng với các anh, dẫn đường đi!
Nghe được câu nói này của Đường Kim thì tiểu Thất, tiểu Bát mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ít nhất là nãy giờ bọn họ làm không có uổng phí.
Rất nhanh, tiểu Thất và tiểu Bát đã mang Đường Kim ra khỏi quán thịt dê rồi đi tới một chiếc xe có rèm che. Tuy rằng đây chỉ là một chiếc xe hơi bình thường nhưng mà so với chiếc ban sáng của bọn hắn thì chiếc này sang trọng hơn hẳn.
Đi theo đường phía Nam Ninh Sơn tầm 10', sau khi ra khỏi nội thành thì chiếc xe dừng lại ở trước một biệt thự hai tầng.
Biệt thự không tính là lớn, chiếm diện tích đại khái khoảng 300 mét vuông. Trước cửa chính có hai tên thanh niên tóc húi cua đang đứng canh gác, nhìn qua cách ăn mặc của hai tên này thì trông cũng có vẻ giống với tiểu Thất và tiểu Bát, hơn nữa trên cánh tay phải của bọn chúng còn có xăm hình con bò cạp.
Tiểu Thất và tiểu Bát mang Đường Kim đi vào trong phòng khách của biệt thự. Trong phòng khách có bốn tên thanh niên đầu húi cua, cách ăn mặc cũng giống như tiểu Thất và tiểu Bát, trên tay phải cũng có xăm hình bò cạp. Bốn người này có hai người đang ngồi ở trên ghế salon, còn có hai tên đứng trước cầu thang. - Đường Kim, đi xuống đây, lão Đại của chúng tôi đợi cậu ở dưới đó.
Tiểu Bát mang theo Đường Kim đi tới cầu thang, sau đó nói với Đường Kim.
- Lão Đại của các anh đúng là vô cùng kỳ quái, bộ hắn thích sống ở dưới tầng hầm sao?
Đường Kim nhìn vào cầu thang đi xuống thì có chút ngạc nhiên. Biệt thự to như thế này lại không sống, lại thích dưới tầng hầm, tên lão Đại này thật đúng là có sở thích đặc biệt.
Tuy rằng cảm thấy được có chút quỷ dị, nhưng Đường Kim tự nhiên sẽ không sợ. Trái lại bản tính tò mò trong con người hắn lại nổi lên, hắn không nói gì nữa mà trực tiếp bước xuống bậc cầu thang. Hắn muốn nhìn một chút, tên gọi là lão Đại kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao lại cổ cổ quái quái như thế.
Bước xuống cầu thang, hơi lạnh từ phía trước thổi vào người, nhiệt độ thấp hơn phía trên rất nhiều. Mà lúc này đây, trước mặt Đường Kim xuất hiện một cánh cửa sắt khép chặt.
Đường Kim lấy tay đẩy cánh cửa sắt này ra, một hơi lạnh lại thổi về phía hắn. Đường Kim cũng không để ý mà đi vào bên trong. Bước vào bên trong thì hắn không khỏi ngẩn ngơ, cảnh vật bên trong hoàn toàn khác với bên ngoài.
Lạnh, đây là cảm giác đầu tiên của Đường Kim. Đây quả thật là một phòng đông lạnh, mặc dù là hắn có thể chất hơn người nhưng khi bước chân vào đây thì cũng không nhịn được mà phải rùng mình một cái, cũng may là chân khí trong thân thể của hắn rất nhanh đã bắt đầu vận hành để khu trừ hàn ý, giúp hắn thích nghi với nhiệt độ lúc này.
Tuy rằng là lạnh như băng nhưng căn phòng không âm u chút nào. Ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng, điều này làm cho Đường Kim không nhịn được mà bắt đầu để ý, thầm đánh giá sơ qua căn phòng này một chút.
Tầng ngầm rất lớn cũng rất trống trải, trong không gian mấy trăm mét vuông dường như không có vật gì cả, mà lực chú ý của Đường Kim rất nhanh dừng lại trên một người đứng trong tầng hầm này.
Người này quay lưng về phía Đường Kim nhưng mà liếc mắt một cái hắn đã nhận ra đây là một phụ nữ, hơn nữa dáng người còn cực kì nóng bỏng.
Nàng để chân trần dẫm lên sàn. Bên dưới mang quần da bó sát người, chiếc quần này rất ngắn, ngắn đến nổi chỉ có thể miễn cưỡng che hết bắp đùi của nàng. Đôi chân dài trong suốt, trắng nõn lộ ra bên ngoài lọt vào tầm mắt của Đường Kim, xinh đẹp rung động lòng người.
Mông không tính là đầy đặn, nhưng mà vểnh cao rất mê người. Vòng èo nhỏ nhắn xứng với thân hình rắn nước, gợi cảm kinh hồn.
Chỉ một bóng dáng như thế này thôi cũng đủ để mê hoặc toàn bộ nam nhân trên thế gian. Lúc này đây Đường Kim phát hiện rằng tim của mình không tự chủ được mà bắt đầu tăng nhịp đập, bất quá, hắn lại mơ hồ lo lắng một chuyện. Bởi vì nữ nhân này có một mái tóc bạc trắng như suối chảy thẳng đến eo. Mặc dù là mái tóc bạc sáng bóng nhưng mà điều này lại khiến cho Đường Kim có chút hoài nghi về tuổi tác của nữ nhân này, chẳng lẽ đây là một yêu tinh được bảo dưỡng rất tốt sao?
Trong khi Đường Kim đang có chút suy nghĩ thì nữ nhân này xoay người lại.
Trong nháy mắt, Đường Kim liền cảm thấy kinh diễm, mọi lo lắng trong lòng của hắn bay lên chín tầng mây. Tuổi của nàng tuyệt đối không quá lớn, đó là khuôn mặt của một nữ thần, nhìn qua cũng chỉ có mười mấy tuổi mà thôi. Mà cách ăn mặc nửa trên người của nàng lại vô cùng hấp dẫn, nàng chỉ mang mỗi áo ngực, chiếc áo ngực này ngắn đến nổi chỉ che đi bộ vị cao ngất trước ngực của nàng lại mà thôi. - Đây là đồng nhan trong truyền thuyết a.
Trong lòng của Đường Kim tự nhiên nảy ra một ý nghĩ như vậy. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Khuôn mặt giống như một thiên sứ, song phong hùng vĩ, thân hình mảnh khảnh như rắn nước, còn có cái mông vểnh cao nữa. Tất cả các yếu tốt này đã làm nên vẻ khiêu gợi của nữ nhân trước mặt Đường Kim. Hiện tại lực chú ý của Đường Kim đã tập trung lên người của cô gái này, đây là một cô gái xinh đẹp giống như một yêu tinh mà mái tóc bạc trắng trên người càng làm cho mị lực của nàng tăng lên, đây tuyệt đối là một yêu tinh, nàng căn bản không nên xuất hiện trên đời này! - Chẳng thế trách bọn hắn nói cô không ra ngoài được, bộ dạng của cô khuynh quốc khuynh thành như vậy hơn nữa lại có dáng người hại nước hại dân, cô mà đi ra ngoài một chuyến thì xác định là sẽ có một đống phiền toái a.
Đường Kim nhìn thấy cô gái xinh đẹp như yêu tinh này thì liền lẩm bẩm lầu bầu nói.
Hắn vốn cho rằng người mà tiểu Thất tiểu Bát gọi là lão Đại chính là một nam nhân. Nhưng mà khiến hắn không ngờ được rằng lão Đại lại là một cô gái xinh đẹp như vậy. Chuyến đi này tuyệt đối là đáng giá. - Cậu là Đường Kim sao?
Lúc này cô gái xinh đẹp kia mở miệng hỏi Đường Kim. Giọng nói của nàng không lớn nhưng lại lạnh như băng làm cho người nghe dường như không cảm giác được một tia sinh khí trên người của nàng. Bất quá, đối với Đường Kim mà nói thì đây cũng không phải là một chuyện kỳ quái gì dù sao thì một cô gái sống hoài trong hầm băng này, có thể hy vọng vào nàng có bao nhiêu nhiệt tình sao? - Đúng vậy, tôi là Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim, còn cô là ai?
Đường Kim lại hỏi ngược một câu.
- Ta là Hạt Tử.
Cô gái xinh đẹp kia trả lời:
- Ta là lão Đại của Thiên Hạt bang, Vương Man Tử bị cậu đánh gãy tay, còn có tiểu Thất và tiểu Bát nữa, bọn hắn đều là thủ hạ của ta.
- Hạt Tử sao?
Đường Kim sửng sốt một lát, một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, làm sao lại lấy một cái tên quái dị như vậy a?
- Đúng vậy, ta chính là Hạt Tử có độc.
Cô gái tự xưng là Hạt Tử lại mở miệng, giọng nói của nàng vẫn lạnh như băng. Nhưng mà bên trong giọng nói lạnh như băng ấy dường như còn có ẩn chứa một tia hiu quạnh mà người thường khó có thể phát hiện ra được. Nàng tiếp tục nói: - Tiểu Thất và tiểu Bát là một trong những người có thân thủ tốt nhất trong bang của ta. Thế mà cậu có thể dễ dàng đánh bại được bọn chúng, ta tin rằng cậu là người từng luyện qua võ công. Cho nên ta sẽ cho cậu một cơ hội. - Cơ hội gì?
Đường Kim mở miệng hỏi.