Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tôi là một đứa trẻ ngoan, thích nói sự thật.
Đường Kim tỏ vẻ vô tội:
- Còn nữa, đừng có kêu tôi là tiểu quỷ, tôi không còn nhỏ.
- Không kêu cậu là tiểu quỷ chứ kêu cậu là gì?
Bộ dạng của Đường Thanh Thanh không cho là đúng:
- Nhớ kỹ, sau này ta đây chính là chị của cậu, nghe chị, đi theo chị thì chị sẽ cam đoan không có một ai dám khi dễ cậu.
- Này, Đường cảnh quan, dường như chúng ta còn chưa có quen thuộc với nhau a, làm sao mà cô lại trở thành chị của tôi rồi?
Đường Kim cũng không muốn tự dưng có thêm một bà chị không rõ ở đâu ra.
- Bởi vì chúng ta đều mang họ Đường, hơn nữa tuổi của chị cũng lớn hơn cậu cho nên chị chính là chị của cậu.
Đường Thanh Thanh hợp lý hợp tình nói:
- Điều quan trọng hơn chính là vừa rồi cậu đã chiếm tiện nghi của chị. Chị lớn như vậy rồi mà còn chưa bị người đàn ông nào chiếm tiện nghi cả. Nếu cậu không chịu làm em trai của chị thì chị sẽ gọi cậu là lưu manh rồi sẽ bắt cậu lại. - Đẹp trai cũng là một cái tội a.
Đường Kim cảm khái:
- Đường cảnh quan, kỳ thật thì tôi cũng không để ý đâu, được rồi tôi sẽ làm bạn trai của chị.
- Hừ, chị đây cũng không thèm có một người bạn trai như cậu.
Cặp mắt của Đường Thanh Thanh trắng dã, liếc nhìn Đường Kim một cái rồi nói:
- Lại nói chị đây mới hai mươi tuổi, không muốn có bạn trai sớm thế.
- Vậy nếu như chị muốn tìm bạn trai thì có thể ưu tiên người đầu tiên nghĩ tới là tôi được không?
Đường Kim nghiêm trang hỏi.
- Ngô, việc này, có thể suy nghĩ.
Trong mắt của Đường Thanh Thanh hiện lên một tia giảo hoạt:
- Thế nào? Hiện tại cậu có bằng lòng gọi tôi một tiếng là chị không? Kêu tôi bằng chị thì sau này chị sẽ bảo vệ cậu, nếu không kêu thì chị đây liền tố cáo cậu đã vô lễ với chị. - Thật là một chuyện bi thảm a.
Đường Kim lại cảm khái nói.
- Nói cái gì thế? Làm em trai chị đây mà bi thảm sao?
Đường Thanh Thanh có chút không vui, nói;
- Chị nói cho cậu biết, năm đó chị cũng được xưng là một hoa hậu giảng đường, hiện tại chị cũng là một trong những nữ cảnh sát đẹp nhất của thành phố Ninh Sơn này. Người khác muốn làm em trai của chị thì chị còn không muốn, nếu không phải cảm thấy cậu có duyên với chị thì chị sẽ không nhận cậu làm em kết nghĩa đâu. - Được rồi, chị Thanh, hiện tại chúng ta có thể đi ăn cơm được chưa?
Đường Kim làm ra một bộ dạng không tình nguyện, kêu lên một tiếng.
- Wow, ha ha, Đường Thanh Thanh, cô thật sự là một thiên tài.
Nghe được Đường Kim gọi mình là chị Thanh thì rốt cuộc Đường Thanh Thanh cũng không nhịn được mà cười ha hả:
- Cứ như vậy một hồi mà cô đã lừa được một tiểu đệ đệ lợi hại. Thật sự là tài giỏi, thật sự là quá tài giỏi..Ha..ha…ha…
- Chị Thanh, chú ý phong độ của mình đi, cười không lộ răng hiểu không?
Thấy nữ cảnh sát xinh đẹp này cười khó coi như vậy thì Đường Kim không nhịn được mà nhắc nhở nàng một câu.
- Cắt, cái gì mà phong độ a, phong độ của chị cậu cũng không hiểu đâu.
Đường Thanh Thanh ra bộ không cho là đúng, sau đó tự nhiên nắm lấy tay của Đường Kim:
- Tiểu đệ, có phải là cậu rất lợi hại hay không? Một cước trưa nay của cậu rất soái. Cậu nhất định là một cao thủ a, vừa rồi kéo người ta chạy nhanh như vậy, có thể so với Bolt a, ngay cả lúc chị suýt té ngã đất thì cậu cũng lanh tay lẹ mắt đưa tay ra đỡ chị, cậu tuyệt đối là một cao thủ, thế nào? Dạy chị một chút võ công đi, nếu không sau này khi gặp cướp làm sao chị có thể bắt hắn đây?
Đường Kim ngạc nhiên một hồi, náo loạn cả nửa ngày rồi thì ra nãy giờ Đường Thanh Thanh đang diễn trò sao?
- Chị Thanh, chị làm cảnh sát thật sự là rất đáng tiếc a.
Đường Kim cảm thán nói:
- Nếu thật sự chị đi làm diễn viên, lấy khuôn mặt của chị cùng kỹ năng biểu diễn thì nhất định sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng a.
- Diễn viên nổi tiếng cái rắm, chị của cậu thuần khiết như vậy, còn lâu muốn làm ba cái trò vớ vẩn ấy.
Đường Thanh Thanh lại bĩu môi, sắc mặt vẫn tỏ ra vui vẻ:
- Đi, chị mang cậu đi ăn một bữa tiệc lớn, ôi..ôi..ôi.
Đường Thanh Thanh nắm lấy cánh tay của Đường Kim bước đi, vừa đi vừa cười nhỏ:
- Hôm nay chị thật sự là rất cao hứng nha, bắt được tên trộm đầu tiên, hơn nữa còn lừa được một tiểu đệ…
Trên mặt của Đường Kim lộ ra vẻ kỳ quái, người chị kết nghĩa mới quen này thật sự là một nữ cảnh sát tay mơ a, nếu không sao hôm nay mới bắt được tên trộm đầu tiên? Hơn nữa nếu không có hắn hỗ trợ thì hiển nhiên đến bây giờ nàng vẫn còn chưa bắt được tên tội phạm nào. - Thật là tự cho mình thông minh a.
Trong lòng Đường Kim nói thầm. Mặc dù bà chị kết nghĩa này là do nàng chiếm tiện nghi, kỳ thật hắn muốn tìm cũng không thấy
Chị kết nghĩa?
Trong lòng của Đường Kim cũng nổi nhạc lên, một ngày nào đõ hắn sẽ biến đổi chữ chị này thành chữ….
- Ta thật sự là rất không thuần khiết a.
Lập tức Đường Kim liền tự trách:
- Đều là do tên Lâm Tuấn Hùng kia, lần sau nếu gặp lại tên tiểu tử đó thì nhất định phải đánh cho hắn thêm một trận. Ách, không đúng, ta thật sự là một người không thích sử dụng bạo lực, hay là không đánh hắn, cho hắn nếm thử một chút độc dược đi.
Lúc này, trong phòng học lớp 10/1.
Một nữ sinh xinh đẹp vừa mới đi vào phòng học, sau đó nàng liền đến bên cạnh Tần Thủy Dao rồi ngồi xuống.
Nữ sinh này tên là Trương Ny, trước đây nàng chính là một nhân vật phong vân của trường cấp hai, nơi nàng học. Bất quá sau khi vào Ninh Sơn Nhị Trung này thì dường như nàng không gặp thời, nàng và Tần Thủy Dao cùng học trong một trường, hiện tại lại cùng học trong một lớp. Những vầng sáng chói lọi trên người của nàng cứ như vậy mà bị Tần Thủy Dao chiếm lấy, so với Tần Thủy Dao thì hiện nay nàng đang ở thế hạ phong, bất luận là dung mạo, dáng người, gia thế hay là thành tích học tập thì nàng ta vẫn kém Tần Thủy Dao.
Bất quá, quan hệ giữa Trương Ny và Tần Thủy Dao lại tương đối tốt, hiện tại cả hai đã ngồi chung với nhau cùng bàn. Cả hai thường xuyên có đôi có cặp, cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau đi học…. - Trương Ny, cậu rớt ở trong WC sao? Làm sao hiện giờ mới quay lại đây?
Tần Thủy Dao có chút tò hỏi Trương Ny.
- Đừng nhắc tới chuyện này nữa.
Trương Ny tỏ ra hữu khí vô lực nói:
- Đúng rồi, tớ có một tin không tốt muốn nói cho cậu biết đây.
- Tin gì mà không tốt a?
Tần Thủy Dao có chút kỳ quái.
- Lão công tương lại của cậu đã ra khỏi trường rồi.
Trương Ny nhẹ giọng nói.
- Cậu nói cái gì thế? Cái gì mà là lão công…
Tần Thủy Dao liếc cặp mắt trắng dã nhìn vào Trương Ny, lập tức nàng kịp phản ứng lại:
- Cậu nói là tên Đường Kim khốn kiếp kia sao?
- Vô nghĩa, đương nhiên là nói đến hắn rồi, tớ vừa thấy được hắn và một nữ cảnh sát ôm nhau một chỗ a.
Trương Ny hạ giọng, nói:
- Tớ nói cho cậu biết nè Tần Thủy Dao, không thể nhẫn nhịn được nữa, hãy theo lời tớ nói đi, thiến hắn đi.
- Phì phì phì, Trương Ny, cậu quá ác tâm mà, những lời như thế mà cậu cũng nói được sao?
Tần Thủy Dao lại liếc mắt nhìn vào Trương Ny, nhưng sau đó lập tức nàng lại có chút hưng phấn lên:
- Cậu thật sự thấy được tên khốn kiếp Đường Kim kia ôm ôm ấp ấp với một nữ cảnh sát sao?
- Đương nhiên là thật rồi, không tin thì cậu xem đây này, tớ còn dùng di động để chụp lại nữa đó.
Trương Ny lấy điện thoại di động ra, đưa cho Tần Thủy Dao xem. Trong hình Đường Kim đang thân thân mật mật ôm lấy vòng eo của nữ cảnh sát kia.
- Thật tốt quá.
Vẻ mặt của Tần Thủy Dao trở nên vô cùng vui vẻ:
- Mau đem, mau đem tấm hình này bắn qua máy của tớ.
- Được.
Trương Ny liền làm theo lời nói của Tần Thủy Dao nhưng mà vẫn có chút cảm thấy kỳ quái:
- Tớ nói cậu nè Tần Thủy Dao, chồng cậu ôm ôm ấp ấp người khác, sao cậu lại cao hứng như vậy?
- Tên khốn kiếp kia không phải là chồng của tớ.
Tần Thủy Dao hừ một tiếng, nói tiếp:
- Nếu không phải mẹ của tớ không đồng ý cho tớ từ hôn thì tớ đã sớm từ hôn với hắn rồi. Hiện tại, có tấm hình này rồi thì nhất định mẹ của tớ sẽ đáp ứng cho việc từ hôn của tớ.
Không đợi Trương Ny mở miệng nói chuyện thì Tần Thủy Dao đã nhanh chóng thu dọn lại sách vở trong bàn học, nàng tỏ ra cực kỳ hứng thú, đứng dậy nói:
- Tớ về nhà đây, tớ muốn đích thân đưa cho mẹ tớ xem tấm hình này.
Nhìn thấy Tần Thủy Dao cứ như vậy mà chạy ra khỏi phòng học thì Trương Ny cũng không khỏi ngẩn ngơ, cũng không phải là Tần Thủy Dao trốn học, rốt cuộc đây là lần đầu tiên mà Tần Thủy Dao vì Đường Kim mà trốn học.