Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe Đồ Trường Văn nói như thế thì bỗng nhiêu ánh mắt của Nhâm Chính Kiệt liền nhíu lại, sắc mặt biến đổi, trong nháy mắt hắn lại khôi phục lại vẻ bình thường, nhìn vào Đồ Trường Văn, trầm giọng nói:
\- Chứng cứ vô cùng xác thực sao?
\- Trên người của bọn bắt cóc có một đoạn băng ghi âm, hơn nữa còn có một chiếc máy camera nhỏ nữa, mặc khác dựa vào lời khai của Trương Ny thì cũng có thể chứng minh được kẻ chủ mưu ở phía sau quả thật chính là Lâm Tuấn Hùng, chứng cứ cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Đồ Trường Văn trả lời khẳng định.
\- Tần Khinh Vũ biết chuyện này rồi sao?
Nhâm Chính Kiệt lại hỏi.
Đồ Trường Văn liền hơi chần chờ một lát sau đó trả lời:
\- Biết rồi, bởi vì Trương Ny đã gọi điện cho Tần Thủy Dao, hơn nữa ở trong điện thoại thì Trương Ny cũng nói chuyện này cho Tần Thủy Dao biết.
Nhâm Chính Kiệt thở dài ra một hơi, vẻ mặt dường như tỏ ra hơi thoải mái một chút:
\- Vậy là tốt rồi, Trường Văn, tiểu Đường, hai người nhất định phải nắm lấy những chứng cứ này, không thể cho vụ án này xuất hiện bất cứ vấn đề gì, nếu không một khi không bị nắm điểm yếu thì không nói tới hai người, mà ngay cả vị trí này của tôi cũng khó giữ, hiểu không?
\- Đã hiểu.
Đồ Trường Văn cùng cùng Đường Thanh Thanh đồng thời gật đầu đáp.
Nhâm Chính Kiệt gật gật đầu, đối phản ứng của hai người xem như vừa lòng, thoáng trầm ngâm một chút, hắn lại hỏi:
\- Người giết chết bọn bắt cóc và Lâm Tuấn Hùng kia, có manh mối gì về hắn không?
Đồ Trường Văn lắc đầu:
\- Cục trưởng, tạm thời còn không tìm được manh mối gì, người nọ không có để lại đồ vật gì, giống như là hắn chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.
Nhâm Chính Kiệt khẽ nhíu mày:
\- Vậy, không có đối tượng hoài nghi sao?
Đồ Trường Văn theo bản năng nhìn Đường Thanh Thanh liếc mắt một cái, hơi do dự một chút, sau đó lắc đầu:
\- Cục trưởng, tạm thời còn không có, hơn nữa, dựa theo yêu cầu của Tần Khinh Vũ thì chúng ta còn phải điều tra thêm, dường như Tần Khinh Vũ còn hoài nghi sau lưng của Lâm Tuấn Hùng có còn người khác nữa. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
\- Lâm thị trưởng sẽ không bỏ qua chuyện này đương nhiên là yêu cầu của Tần Khinh Vũ cũng rất hợp lý, cho nên tạm thời phái thêm người ra để điều tra thêm.
Nhâm Chính Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói.
\- Cục trưởng, Tần Khinh Vũ yêu cầu chúng ta tạm thời phái người bảo vẹ Tần Thủy Dao, chúng ta có nên đáp ứng yêu cầu này của Tần Khinh Vũ không?
Đường Thanh Thanh lúc này mở miệng dò hỏi.
\- Nàng yêu cầu để cảnh sát bảo vệ sao?
Nhâm Chính Kiệt có chút kinh ngạc, nhưng không đợi Đường Thanh Thanh trả lời, hắn lại lập tức nói:
\- Nếu là nàng đã yêu cầu thì chúng ta cứ làm đi, phái người đi bảo vệ Tần Thủy Dao, phải bảo vệ 24/24. Tôi tin tưởng, cũng không lâu lắm thì nàng sẽ không cần người của chúng ta bảo vệ.
\- Đã rõ.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu.
\- Được rồi, nói chung thì hai vụ án này là do hai người phụ trách, hiện tại thì mọi người tiếp tục làm việc đi thôi.
Trên khuôn mặt của Nhâm Chính Kiệt lộ ra vẻ uể oải.
\- Vâng cục trưởng.
hai người gật đầu, lui ra khỏi văn phòng.
Trong nhà xác.
Phó trị trưởng thành phố Ninh Sơn Lâm Quốc Binh nhìn vào thi thể lạnh như băng quen thuộc ở trước mặt, bàn tay của hắn nắm chặt, thân hình run lên nhẹ nhẹ, trong ánh mắt của hắn đột nhiên phát ra một tia sát ý sắc bén nhưng một giây sau thì cổ sát ý này liền biến mất.
Xoay người lại, Lâm Quốc Binh bước ra khỏi nhà xác, đối mặt với những lời chào hỏi của mọi người thì hắn cũng không thèm nhìn qua, bước chân cũng không dừng lại mà lập tức rời khỏi đây.
Trở lại trong xe, sắc mặt của Lâm Quốc Binh giống như là chìm vào trong nước, hắn lập tức lấy điện thoại ra rồi bấm vào một số:
\- Lập tức trở về, Tuấn Hùng đã xảy ra chuyện rồi.
Cùng lúc này, ở ngoài thành của thành phố Ninh Sơn.
Trong một tiểu viện của một tòa nhà bình thường thoạt nhìn còn khá cũ nát, mặc dù đã là đêm khuya nhưng ở đây lại có một già và một trẻ vần còn chưa đi ngủ, lão nhân đã qua tuổi hoa giáp, râu tóc bạc trắng, hơn nữa bởi vì là đi đứng không tiện cho nên hắn đang ngồi trên một chiếc xe lăn.
Sau lưng của lão nhân này là một nam nhân trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi đang từ từ đẩy lão nhân này đi quanh sân, mà nam nhân này có tướng mạo bình thường, nhìn vào hắn cũng không khiến cho người ta có gì chú ý.
\- Nhân thiếu gia, ba con chuột kia đã chết hết, Lâm Tuấn Hùng cũng đã chết, xem ra thì sư việc lần này cũng không suôn sẻ cho lắm.
Giọng nói của lão nhân ngồi trên xe lăn có chút khàn khàn, mà càng là kỳ quái là mặc dù tên nam nhân tuổi trẻ kia giúp lão nhân này đẩy xe nhưng mà nghe qua giọng nói của lão nhân này thì có thể nhận ra được dường như là lão nhân này thật cung kính đối với nam nhân trẻ tuổi kia.
\- Cái loại người ngu xuẩn thì chết đi cũng đáng, còn sống cũng chỉ là một tai họa.
Tên nam nhân trẻ tuổi kia cười một cách hờ hững:
\- Tôi chỉ là để cho hắn đi dò xét Đường Kim một phen, vốn thì hắn thử cũng không tệ lắm nhưng mà hắn lại muốn đi bắt cóc Tần Thủy Dao, đúng là một tên ngốc.
Lão nhân ngồi trên xe lăn hơi hơi vuốt cầm:
\- Hắn không nên nhờ ta tìm giúp hắn vài người , ta cũng không tiện đáp ứng hắn, bất qua tuy rằng việc này có chút đả thảo kinh xà nhưng mà lại có thể xem được thực lực của Tần gia bên kia, coi như là thử đao đi.
\- Đúng vậy, tên ngu xuẩn này cũng coi như là trước khi chết còn giúp ta làm được một chuyện tốt.
Nam nhân tuổi trẻ không chút hoang mang nói.
Dừng lại một chút, nam nhân kia còn nói thêm:
\- Đúng rồi Cửu thúc, Phì Long cùng Sấu Hổ đã ra viện chưa?
\- Phì Long thì đã ra viện rồi, bất quá một tay của hắn đã bị phế đi, không có cách nào để khôi phục hoàn toàn.
Lão nhân ngồi trên xe lăn trả lời:
\- Còn về phần Sấu Hổ thì hiện tại vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, hai tay cùng hai chân của hắn đã bị phế đi, sợ rằng sau này sẽ không có cách nào để làm việc rồi.
\- Xem ra, quán rượu Long Hổ cần phải đổi chủ rồi.
Nhân thiếu gia kìa lầm bầm lầu bầu:
\- Chúng ta vẫn còn đánh giá thấp tên tiểu tử Đường Kim kia.
\- Tên tiểu tử kia quả thật là khó đối phó, năng lực phi phàm, nhìn cả người hắn trông vô hại như thế nhưng thực tế thì lại là một tên rất tàn nhẫn, đối với hắn thì chúng ta hiểu biết về hắn quá ít, trước mắt vẫn không nên hành động gì đối với hắn cả.
Cửu thúc gật đầu, nói.
\- Cửu thúc nói đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hiện tại chúng ta cần phải tránh mũi nhọn, để tìm ra nhược điểm của hắn.
Nhân thiếu gia gật gật đầu, trong bóng đêm, dường như trong mắt của hắn lại hiện lên một đạo ánh sáng:
\- Kỳ thật thì ta cũng muốn thu hắn làm người dưới tay của ta, dù sao thì ta và hắn cũng không tính là địch nhân. Mục tiêu của ta cũng không phải là Tần Thủy Dao cho nên giữa ta và hắn cũng không có xung đột gì.
\- Nhân thiếu gia, ta tin tưởng, những thứ cậu muốn thì nhất định phải có trong tay.
Cửu thúc chậm rãi nói.
\- Đó là đương nhiên, chỉ cần thứ mà ta muốn thì không có gì là không chiếm được.
Trong giọng nói của Nhân thiếu gia tràn đầy vẻ tự tin:
\- Cái ta cần hiện giờ chính là thời gian mà thôi.
Xe lăn vẫn đi từ từ như cũ, một già một trẻ lại bắt đầu trầm mặc, cảnh tượng như vậy nhìn như ấm áp nhưng dường như lại mang theo vài phần cảm giác kỳ dị.
Sóng ngầm ở thành phố Ninh Sơn mãnh liệt, còn đối với Đường Kim thì gió yên sóng lặng, lúc mặt trời bắt đầu mọc lên thì Đường Kim lại thu công, sau đó hắn đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị rời nhà đi ăn sáng.
Đông đông đông!
Đột nhiên vào lúc này truyền đến một loạt những tiếng đập cửa, đồng thời còn truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc:
\- Đường Kim chết bầm, cậu có ở nhà hay không? Mau ra mở cửa cho tôi.
Đi tới cửa, Đường Kim thuận tay kéo cửa ra, sau đó hắn thấy Tần Thủy Dao đang đứng trước của, mà phía sau nàng có một nam một nữ cảnh sát.
Thấy Đường Kim quả nhiên ở bên trong thì Tần Thủy Dao nhất thời có chút tức giận:
\- Đường Kim chết bầm, tối qua thì khi nào cậu trở về nhà? Tại sao lại không nói với tôi một tiếng nào hả?
\- Tôi nói với cô để làm cái gì?
Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra ngạc nhiên nhìn vào Tần Thủy Dao:
\- Thật đúng là đồ ngốc a.
\- Đừng có kêu tôi là đồ ngốc nữa.
Tần Thủy Dao hét lên một tiếng.
Đột nhiên vào lúc này cửa phòng 206 bị mở ra, Tô Vân Phỉ từ bên trong đi ra, nàng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Thủy Dao:
\- Xảy ra chuyện gì đó?