Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời điểm thức tỉnh , Hà Lạc cũng không thấy kinh ngạc khi bản thân chìm trong một khối cầu ấm áp. Một kiếp sống mới lại bắt đầu, nàng lại trở thành bào thai trong bụng ai đó. Bào thai này rất nhỏ, còn chưa có đầy đủ bộ phận, chắc mới được 2 tháng. Chìm trong thức hải, Hà Lạc thấy có điều kì lạ. Hà Lạc nàng như bịi nguyền rủa, đời đời kiếp kiếp không bao giờ cảm nhận được cảm tình, nhưng có điều cho dù chuyển kiếp, nàng vẫn có thể tự do ra vào thức hải của chính mình. Chỉ cần nhắm mắt, tĩnh tâm, dù ở kiếp nào, cũng cảm nhận được một khoảng không tối đen như mực, u ám rộng lớn như không có bến bờ, không có lấy một tia sáng. Nhưng lần này thật quái dị, nàng vậy mà từ trong thức hải của bản thân, thấy được một tia sáng trắng, dù là rất nhỏ. Trong vô thức, nàng đi tới chỗ tia sáng đó. Càng tới gần, ánh sáng càng rõ ràng , cho đến khi ánh sáng tràn ngập, nàng đưa tay, chạm nhẹ vào ánh sáng. Và một điều kì dị xảy ra, bào thai, "thân thể" mới của này kịch liệt chấn động, như vừa trải qua một điều gì đó mà nàng không giải thích nổi. Nàng nghe loáng thoáng ở ngoài bụng có nhiều âm thanh hoảng hốt rồi âm thầm giật mình. Mới có 2 tháng đã có thể nghe sao? Có điều kì quái.
Vào thời điểm đang thắc mắc, đã có âm thanh vang lên trong đầu nàng:
" Tiểu nha đầu..."
Tia sáng biến ảo ra thành hình dạng một lão già, chính là kẻ thần bí xuất hiện trong phòng nàng trước lúc chết ở kiếp trước. Lão ta có thể theo nàng đến đây, còn chạy vào trong thức hải? Không hiểu sao trong thâm tâm nàng lại muốn hỏi lão một câu:
" Hữu tình đạo là cái gì?"
"......" Lão già trầm ngâm , liên tục quan sát hồn thể của nàng. Vào trong thức hải, bất cứ khi nào cũng chỉ có thể mang trạng thái hồn thể. Một lát sau , lão mới cất giọng, có chút thú vị hỏi:
" Cô nương , ngươi muốn tu đạo hữu tình sao?"
"... ..."
" Hay nói đúng hơn, ngươi muốn thoát vô tâm đ*o?"
Nàng không trả lời, nhưng nhìn nàng, lão đã biết lão nói trúng rồi.
" Tiểu nha đầu, ta có thể dạy ngươi tu hữu tình đạo, nhưng đến khi thoát khỏi vô tâm đ*o, ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện."
"..ngươi muốn điều gì?"
" Đến lúc đó, ngươi sẽ biết!"
Một thời gian rất lâu sau đó, không gian chìm trong im lặng, không có tiếng nói. Rất lâu rất lâu, có âm thanh vang lên, có chút phiêu đãng, mờ mịt...
" Được"