Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Hắn tới rồi!
- Dương Thạc này còn dám đến? Hắn không muốn sống sao?
Gần như khi Dương Thạc xuất hiện thì xung quanh một số thứ tử, thứ nữ của Dương gia, gia nô, hạ nhân lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Dù đám người tới đây là vì xem Dương Thạc, Dương Tử Hi so đấu nhưng bọn họ cảm thấy trừ phi Dương Thạc bị điên, nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ không thật sự đến. Dù sao Dương Thạc chỉ là cường giả đỉnh tôi thể, Dương Tử Hi thì là cao thủ luyện khí trung giai, giữa hai người kém hai bậc.
Hơn nữa Dương Thạc tu luyện là Lục Dương Quyết, Huyền Ưng Kình, đều là thấp giai công pháp rác rưởi.
Dương Tử Hi tu luyện là vân hoang đạp lãng quyết, thần công bí điển thứ nhất của Dương gia.
Hai bên chênh lệch không chỉ là cảnh giới, còn có bí pháp, bên trong thần công bí điển có kèm theo bí pháp, thấp giai công pháp không cách nào so sánh.
Có thể nói là Dương Thạc không có chút phần thắng.
Bây giờ Dương Thạc tới đây, mọi người cảm thấy hắn thật sự điên.
Thấy Dương Thạc xuất hiện, Dương Tử Hi nheo mắt lại, khóe môi cong lên nụ lạnh lùng cười:
- Dương Thạc, ngươi thật sự dám đến?
Dương Tử Hi lạnh lùng trừng Dương Thạc, trầm giọng nói:
- Xem ra lá gan của ngươi không nhỏ, không uổng là người của Dương gia ta. Tiếc rằng ngươi có can đảm nhưng không đủ thực lực. Ngươi yên tâm, trong cuộc đấu này ta sẽ không lấy mạng ngươi. Ba ngày trước tại Tàng Thư Các ngươi đánh gãy một chân của nô bộc của ta, hôm nay ta sẽ đánh gãy hai chân ngươi lấy lại công bình cho hắn.
- Không cần múa mép khua môi. Cổ lão, cuộc chiến giữa ta và Dương Tử Hi bắt đầu được chưa? truyện được lấy tại mTruyen.net
Sắc mặt Dương Thạc lạnh nhạt, miệng nói mà không thèm liếc Dương Tử Hi cái nào, chuyển tầm mắt vào người Cổ lão.
- Ừm! Có thể bắt đầu.
Cổ lão gật đầu, nói:
- Các ngươi tránh ra xa chút, chừa không gian để họ so đấu. Tay chân không có mắt, nếu đứng quá gần bị thương tới các ngươi cũng đừng trách người.
Xung quanh một số người nhanh chóng tách ra, để lại khoảng sân mấy chục trượng.
Trong sân chỉ có hai người, một là Dương Thạc, người khác dĩ nhiên là Dương Tử Hi, ngay cả vân hoang đạp lãng quyết cũng lùi ra mười trượng. Lần này Cổ lão tự mình chủ trì so đấu nhưng nếu không có tình huống gì bất ngờ xảy ra thì lão sẽ không nhúng tay, xa xa nhìn.
Dương Tử Hi trừng Dương Thạc, lạnh lùng cười:
- Dương Thạc, sau cuộc so đấu này ngươi thua thì sẽ bị trục xuất khỏi Trấn Quốc Công phủ, trọn đời không thể bước vào kinh sư, ta khuyên ngươi hãy hưởng thụ chút thời gian cuối cùng ở Trấn Quốc Công phủ đi.
Dương Tử Hi tiếp tục bảo:
- Đơn thuần so đấu thì không thú vị, Dương Thạc, ngươi có dám đánh cược với ta không? Nếu như ngươi thua thì không chỉ phải rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, mọi thứ trên người của ngươi đều thuộc sở hữu của ta, như thế nào? Đương nhiên, nếu ngươi không dám cược thì thôi.
Giờ phút này, Dương Tử Hi bắt đầu tính kế thiên tài địa bảo của Dương Thạc.
Nếu đánh bị thương Dương Thạc, trục xuất hắn ra khỏi Trấn Quốc Công phủ thì vẫn có thể ở trên đường giết hắn, cướp đi thiên tài địa bảo.
Nhưng làm vậy thì sẽ có người đoán được Dương Tử Hi làm chuyện này, gã, thậm chí là Trình phu nhân của Trấn Quốc Công phủ đều khó tránh khỏi cái danh 'áp bức thứ tử'.
Nếu có thể một cuộc chiến giải quyết vấn đề, không cần ám sát Dương Thạc thì càng tốt.
Dương Tử Hi cảm thấy giết Dương Thạc thì quá tốt cho hắn, đánh gãy hai chân hắn, để hắn chịu khổ trong trang viên ở nông thôn, thị nữ của hắn thì bị ngươi đùa chơi ở kinh sư mới là tốt nhất. Chờ qua tám, mười năm thị nữ Tiểu Địch sớm thành tàn hoa bại liễu, Dương Tử Hi sẽ tốt bụng chuộc nàng ra đưa cho Dương Thạc tàn phế ở nông thôn, để họ làm đôi uyên ương số khổ.
- Ngươi có cược không?
Nghe Dương Tử Hi nêu đề nghị, lòng Dương Thạc máy động.
Không cần nghĩ cũng biết, Dương Tử Hi đoán trên người Dương Thạc có thiên tài địa bảo nên muốn chiêms lấy.
Dương Thạc thản nhiên nói:
- Muốn cược cũng được, nếu như hôm nay ngươi thua thì sao?
Dương Tử Hi lạnh lùng cười:
- Ta sẽ thua? Hừ, nếu như ta thua thì ngươi muốn cái gì cứ nói.
- Tốt lắm, nếu ngươi thua thì ta chỉ cần ngươi tới trước mộ của mẫu thân ta, dập đầu ba cái.
Dương Thạc gằn từng chữ đầy khí phách.
Dương Tử Hi thua sẽ phải dập đầu trước mộ mẫu thân của Dương Thạc.
Dương Thạc nói câu này làm Dương Tử Hi biến sắc mặt.
- Hay cho tiểu súc sinh, ta là đích tử của Dương gia mà phải dập đầu cho một tỳ nữ ti tiện sao? Ngươi thật là không biết phân biệt tôn ti, súc sinh đại nghịch bất đạo. Ngươi muốn ta dập đầu? Hôm nay ta sẽ trấn áp ngươi chỉ trong một chiêu, để xem ngươi làm sao khiến ta dập đầu trước mộ mẹ đẻ ti tiện của ngươi!
Dương Tử Hi lộ vẻ mặt dữ tợn, quát to một tiếng, nhấc chân sải bước hướng Dương Thạc. Giây lát Dương Tử Hi đã tới trước mặt Dương Thạc, duỗi tay to mạnh đập xuống đầu hắn.
Giống hệt như chiêu thức ba ngày trước Dương Thạc bắt lấy nô bộc của Dương Tử Hi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một trảo chụp xuống, Dương Thạc cảm thấy mình như ở trong biển cả, sóng thần vỗ vào người, thanh thế chấn thiên, không cách nào né tránh.
Dương Tử Hi bước ra vài bước chấn động mặt đất, Dương Thạc cảm giác mình như không đứng trên mặt đất mà là ở mặt biển dậy sóng, đạp đầu sóng phập phồng, không đứng vững được.
Trong phút chốc Dương Thạc nổi lên suy nghĩ:
- Vân hoang đạp lãng quyết bí pháp?
Lui!
Thân hình liên tục lùi, hai chân của Dương Thạc liên tục đạp mặt đất.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Dương Thạc liên tục giẫm mấy lần, hắn dùng bí pháp 'Đạp Càn Khôn' lĩnhh ngộ trong hang mãng xà màu xanh, mặc dù không thể chống lại vân hoang đạp lãng bí pháp nhưng trong phạm vi một trượng quanh thân không bị vân hoang đạp lãng bí pháp ảnh hưởng. Dương Thạc như là mọc rễ bấu chặt mặt đất, thân hình không lắc lư chút nào.
- Ưng phục!
Trong khoảnh khắc người Dương Thạc co rụt, hai cánh tay giơ lên như Huyền Ưng rình mồi, bảo vệ điểm yếu toàn thân.
Chính lúc này, một trảo của Dương Tử Hi tới gần.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai tay Dương Thạc mạnh đụng vào một trảo của Dương Tử Hi.
Vang tiếng nổ điếc tai, Dương Thạc cảm thấy hai tay truyền đến lực lượng cực lớn, lớn hơn Dương Liệt nửa bước luyện khí đẳng cấp gấp mấy lần. Dù Dương Thạc sớm có chuẩn bị nhưng đôi tay vẫn đau đớn vô cùng, tựa như xương cốt nứt rạn. Lực lượng mạnh mẽ ùa vào ngực, bụng của hắn, khiến cổ họng chảy ngược máu tràn ra khóe miệng.
- Muốn ta dập đầu quỳ trước mộ của mẫu thân ngươi? Ngươi quỳ trước ta đã!
Tay Dương Tử Hi đặt trên đôi tay Dương Thạc, dùng sức, muốn bắt chước ba ngày trước hắn đã làm với nô bộc của gã, đè hắn nằm sấp.
- Muốn ta quỳ xuống? Nằm mơ!
Ngay sau đó, Dương Tử Hi cảm giác từ đôi tay Dương Thạc truyền đến lực lượng chấn động.
Chỉ nhẹ nhàng chấn thế nhưng trảo của Dương Tử Hi không bắt được tay Dương Thạc, làm hắn bay ngược ra xa hai, ba trượng.
Huyền Ưng chấn đãng bí pháp!
Tác giả: Linh Ẩn Hồ