Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đều ở trong lâu như vậy sẽ không phải xảy ra ngoài ý muốn a?”
Bên ngoài phòng bệnh mọi người bởi vì chờ lâu liền có chút lo lắng.
“Còn có thể xảy ra ngoài ý muốn gì? Người đều đã chết, chẳng lẽ tên kia có thể hồi sinh người chết.” Một vị thanh niên trẻ tuổi Lâm gia khẽ nói.
Hắn vừa mới dứt lời đột nhiên nghĩ tới Lâm gia một nhà đang đứng cạnh.
Hắn vội vàng lấy hai tay bưng kín miệng mồ hôi đổ ra như mưa.
May mắn không có ai nghe thấy.
Thanh niên kia nội tâm thở phào một hơi.
Bên trong phòng bệnh, Tiểu Lam cùng Tiểu Ái lúc này linh hồn thể đã co vào bằng nắm tay.
Cả hai bay qua bay lại bên trong tầng phong ấn lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tại sao tiên sinh đi lâu vậy còn chưa về?” Tiểu Ái khẽ lẩm nhẩm.
“Không cần lo lắng…tin tưởng tiên sinh.” Tiểu Lam đáp thế nhưng nàng cũng vô cùng lo lắng.
Lúc trước các nàng mặc dù được bảo vệ bởi tầng phong ấn thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng luồng uy áp khủng bố phía trên không trung kia ép tới.
Đây chính là uy áp về linh hồn bởi vậy hai nàng trước tiên có thể nhận ra một người là Khương Thần người còn lại là hắc bào nhân.
Cả hai còn định lẩm nhẩm điều gì đã thấy không gian phòng bệnh khẽ rung động.
Một đạo thân ảnh áo đen trống rỗng xuất hiện.
“Tiên sinh…ngươi không sao?”
“Tiên sinh, ta tin chắc ngươi có thể cứu được Thải Hân tỷ a.”
Tiểu Lam cùng Tiểu Ái sau khi nhìn thấy đạo thân ảnh nam tử kia cộng thêm một đạo linh hồn tịnh lệ được hắn bế trên tay, cả hai lập tức reo vang. Bộ dáng vui mừng hết sức giống như tiểu hài tử nhận được quà từ trưởng bối.
“Được rồi, các ngươi có thể im lặng.” Khương Thần khẽ nói.
Đoạn hắn vung tay. Bốn phía xung quanh giường bệnh Lâm Thải Hân nằm xuất hiện một tầng cách âm.
Khương Thần không muốn trong lúc cứu tỉnh Lâm Thải Hân có bất kì âm thanh nào vang lên. Điều đó có thể ảnh hướng đến việc nàng có thể hay không tỉnh lại.
Lại nói trước khi đặt linh hồn Lâm Thải Hân vào thể xác nàng, Khương Thần đưa vào một tia Hỗn Nguyên Chi Khí chậm rãi chữa trị vết thương.
Qua một nén hương, toàn bộ thương thế của Lâm Thải Hân được mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí chữa trị lành lặn.
Lúc này vấn đề rốt cục xảy ra.
Lâm Thải Hân hốc mắt trống rỗng!
Nói chính xác hơn vụ tai nạn có lẽ đã khiến cho hai cầu mắt của nàng bị hủy triệt để.
Đối với loại thương thế này, mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí không thể chữa trị.
Hắn chỉ có thể khiến cho các cơ quan bị thương trở nên lành lặn chứ không thể nào khiến cho một cơ quan mất đi trở nên hoàn hảo được.
Việc này cũng giống như đối với đại năng tại Đại Thiên Nguyên Giới.
Bọn họ có thể từ một hạt cây chết khô khiến cho nó nảy mầm thế nhưng lại không thể từ hai bàn tay không có gì khiến cho cây mọc lên.
Đây là thuộc về phạm trù tạo ra sinh mệnh.
Phạm trù này thậm chí Cổ Đế cũng không thể máy động được.
Nếu như có thể sáng tạo ra sinh mệnh từ không có thành có, Đại Thiên Nguyên Giới có khả năng làm được nhất có lẽ chỉ có Sinh Mệnh Thần Tộc.
Thế nhưng đó cũng chỉ là có khả năng nhất mà thôi.
Lại nói lúc này Khương Thần nhìn về phía khuôn mặt không có hốc mắt của Lâm Thải Hân kia, đôi mắt hắn hiện lên vẻ thương xót.
“Nha đầu ngốc…một thế này qua đi, ta với ngươi có lẽ sẽ không còn gặp nhau nữa.” Khương Thấn nở một nụ cười khổ khẽ nói.
Hai người nếu như còn có thể gặp nhau, đó cũng là Lâm Thải Hân và một Khương Thần khác rồi.
Nói đoạn không chút do dự, Khương Thần móc ra đôi mắt của mình lần lượt đặt vào trong hốc mắt trống rỗng của Lâm Thải Hân.
Phía ngoài Tiểu Ái cùng Tiểu Lam sau khi nhìn thấy cảnh này, cả hai không hẹn mà cùng ôm lấy miệng mình không cho phát ra tiếng động. Hai nàng nước mắt không tự chủ trào ra, đồng thời ngoảnh đi không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Cả hai đột nhiên cảm thấy, Khương Thần mặc dù là thế ngoại cao nhân thế nhưng lại bình dị gần gũi hơn cả phàm nhân trên thế giới này - những kẻ đáng ra phải mang tấm lòng nhân hậu bác ái đối với những người xung quanh.
“Tiên sinh…”
Khương Thần đặt đôi mắt của mình vào hai hốc mắt của Lâm Thải Hân sau đó tiếp tục đưa vào một tia Hỗn Nguyên Chi Khí chữa trị.
Tiếp tục một giờ trôi qua, hai mắt Lâm Thải Hân trở nên lành lặn.
Khương Thần lúc này phần vì tiêu hao lúc chiến đấu với Cổ Phần, phần vì mất máu cộng thêm tiêu tốn Hỗn Nguyên Chi Khí chữa trị, sắc mắt hắn hiện đã không còn chút màu sắc.
Sau khi đặt linh hồn Lâm Thải Hân trùng khớp với thân xác nàng, Khương Thần miệng lẩm nhẩm một tràng chú ngữ kì lạ.
Chỉ thấy xung quanh Lâm Thải Hân lúc này bao phủ một tầng phù văn thần bí.
Tầng phù văn này sau khi bao phủ toàn bộ cơ thể Lâm Thải Hân. Cơ thể nàng đột nhiên phát ra một cỗ hấp lực khủng bố.
Hấp lực này xuất hiện chỉ thấy toàn bộ cây cối phương viên trăm mét xung quanh đó trở nên khô héo dần.
Hiển nhiên toàn bị sinh mệnh của thảm thực vật quanh đây đều bị tầng phủ văn bao phủ Lâm Thải Hân kia hấp thu sạch sẽ.
Không dừng lại ở đó, Khương Thần đưa mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí huyễn hóa ra tám cây ngân châm phân biệt cắm vào các bộ vị khác nhau của Lâm Thải Hân.
Vấn Mệnh Châm Pháp!
Một loại châm pháp của cổ y học tại Lam Hải tinh.
Khương Thần dựa vào loại châm pháp này kích hoạt phản ứng các cơ quan của Lâm Thải Hân đồng thời dùng chính tám cây ngân châm này làm vật dẫn, dẫn sinh mệnh khí tức phù văn hấp thu từ thực vật đưa vào thân thể nàng.
Tít…tít…tít
Toàn bộ máy móc gắn trên người Lâm Thải Hân lúc này kêu vang.
Tim nàng đập.
Lâm Thải Hân sống.
...
“Đi ra!”
Mọi người đợi bên ngoài này đã qua vài giờ, nội tâm sớm đã vô cùng sốt ruột chuyện bên trong như thế nào. Nghe được trên cửa động tĩnh bọn họ không khỏi thần sắc chấn động.
Cửa mở ra về sau, Khương Thần một mặt tái nhợt lạnh lùng bước ra.
Hai mắt hắn lúc này đã được băng lại cẩn thận.
Chỉ có điều hai hốc mắt hơi lõm sâu vào trong đồng thời hiện ra huyết sắc khiến cho người ta liên tưởng đến một người không có mắt.
“Tiểu Thần.”
Lâm Thiên Bá là người đầu tiên phát hiện ra dị trạng của Khương Thần.
Hắn không biết tình trạng ái nữ bên trong thế nào thế nhưng nhìn Khương Thần lúc này, hắn cũng không thể không đau xót cho được.
Khương Thần trước sự quan tâm của Lâm Thiên Bá, hắn chỉ lạnh lùng đẩy ra đối phương.
Mặc dù hiện tại đã không còn mắt để nhìn nhưng hắn vẫn còn tinh thần lực cảm nhận xung quanh. Trên thực tế mà nói, tinh thần lực, hồn lực hay còn gọi là thần hồn mới chính là đôi mắt của nguyên giả.
Dùng thứ đó để cảm nhận sự tồn tại của mọi vật xung quanh thậm chí còn hơn xa một đôi mắt bình thường.
Lại nói Khương Thần chuẩn xác hướng về Vân Tu Kiệt lạnh nhạt nói:
“Chăm sóc nàng cho tốt, nếu như ta phát hiện ra nàng chịu ủy khuất, ngươi sẽ chết rất thê thảm.”
Dứt lời hắn liền hư không tiêu thất.
Lâm Thiên Bá cùng Vân Tu Kiệt khuôn mặt dường như vẫn tràn ngập sự khó hiểu, Lâm gia mọi người trước sự biến mất của Khương Thần, ai nấy khuôn mặt đều hiện lên vẻ kinh hãi.
“Vừa rồi…tiểu Thần nói chăm sóc Thải Hân cho tốt? Chẳng lẽ…” Lâm Thiên Bá giọng nói có chút run rẩy.
Mọi người dường như mới tỉnh mộng, ngay sau đó tất cả không hẹn mà cùng đẩy ra cửa phòng bệnh chen nhau tiến vào.
“Nhịp tim khôi phục?”
“Thải Hân sống?”
“Các ngươi nhìn…nàng giống như lành lặn.”
“Không thể nào a…nàng lức trước chẳng phải trên người hầu hết đều tổn hại hay sao?”
…
Biệt thự giữa Mộng Đình hồ
Khương Thần lúc này đang ngồi im một chỗ hướng về phía hai tiểu âm hồn Tiểu Ái cùng Tiểu Lam khẽ nói:
“Ủy khuất các ngươi lại phải trở về dạng hồn thể một thời gian, hiện tại với trạng thái của ta không thể giúp các ngươi tìm được một cỗ thân thể.”
“Không có vấn đề gì tiên sinh, tỷ muội bọn ta như vậy cũng rất tốt.” Tiểu Ái cung kính nói.
“Như vậy ta liền có vấn đề muốn hỏi các ngươi một chút.” Khương Thần trầm ngâm một lúc giống như suy nghĩ điều gì, hắn nói: “Lúc trước Thải Hân là có chuyện gì xảy ra?”
Tiểu Ái cùng Tiểu Lam nghe vậy đột nhiêm cảm thấy có chút xấu hổ.
Tiểu Lam nói:
“Tiên sinh, lúc trước bọn ta cùng Thải Hân tỷ đi tới nhà hàng…lúc đó liền…liền phát hiện ra một cỗ lực lượng vô cùng hấp dẫn…hai tỷ muội chúng ta liền tạm thời rời Thải Hân tỷ một chút…đến khi quay lại thì…”
Khương Thần nghe vậy không hề giận dữ, ngược lại sâu trong mắt lóe lên quang mang quỷ dị.
“Tiên sinh…”
Thấy Khương Thần ngẩn ngơ, Tiểu Ái run run khẽ gọi.
“Không sao…an toàn của Thải Hân về sau đành phải dựa vào các ngươi rồi.” Khương Thần thở dài một hơi khẽ nói.
Tiểu Lam cùng Tiểu Ái nghe vậy khuôn mặt trở nên kinh hãi:
“Tiên sinh…ngươi nói vậy nghĩa là sao?”
“Sắp tới ta sẽ rời đi.”
Tin tức này đối với Tiểu Lam cùng Tiểu Ái mà nói chính là vô cùng giật mình.
Cả hai khuôn mặt hiện lên chút mộng bức.
Bọn họ dường như vẫn chưa hiểu rời đi trong miệng Khương Thần nghĩa là gì.
Hắn rời đi mãi mãi?
“Tiên sinh…ngươi đi đâu? Chẳng lẽ đi rồi liền không trở về?”
“Có lẽ vậy.”
Khương Thần thở ra một hơi thật dài.
Đoạn hắn đứng dậy đi ra bên ngoài hít thở khí trời.
Khuôn mặt hắn lúc này đã hồng nhuận trở lại. Chỉ có điều hai mắt được quấn băng hiện lên hai vệt máu đỏ khiến cho hắn nhìn qua có chút đáng sợ.
Bên trong Tiểu Lam cùng Tiểu Ái nhìn nhau không nói gì.
Dường như hai người đoán già đoán non về nguyên do Khương Thần sắp tới sẽ rời đi thế nhưng chắc chắn là không đoán đúng.
Trước khi đến ngày sinh nhật tuổi hai lăm một ngày, Khương Thần đã chuẩn bị trạng thái tốt nhất để đón chờ phù văn nguyền rủa kích hoạt.
Ngày hôm đó hắn đi mua cho mình tám cỗ quan tài bằng gỗ lim được sơn đen sì sau đó bí mật đem trở lại cơ quan của Chiêm Tinh tộc.
Lâm Thải Hân lúc này cũng đã tỉnh lại.
Mặc dù thể lực vẫn còn yếu cộng thêm tạm thời mất trí nhớ thế nhưng toàn bộ vết thương được Khương Thần chữa trị hoàn toàn cho nên cũng không có gì đáng ngại.
Đám bác sĩ y tá bệnh viên Thiên Độ đối với việc này vô cùng sửng sốt.
Trước đó Lâm Thải Hân sau khi chết bọn họ đã rời đi nhường lại không gian cho người Lâm gia.
Không nghĩ tới thời điểm bọn họ quay lại làm thủ tục đưa nàng vào nhà xác đã thấy nhịp tim nàng trở lại bình thường.
Đối với sự việc này bọn họ cũng đã gặng hỏi người Lâm gia thế nhưng Lâm gia không một ai dám hé răng nửa lời.
Lâm gia trước đó đã được Khương Thần cảnh cáo không được nói chuyện này ra nếu không sẽ bị hắn giết chết. Bọn họ cũng sớm được nhìn thấy thủ đoạn của Khương Thần nên đối với lời cảnh cáo của hắn tin đến tám phần.
Hắn có thể khiến cho một người mười mươi đã chết trở nên khỏe mạnh vậy thì giết một người bình thường có khó gì?