Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
***
“Lão bản, cho ta hai bát mỳ bò.”
“Lão bản, hôm nay không còn bún riêu cua sao?”
Quán mỳ của Dương Trạch hôm nay dường như rất đông khách, Khương Thần cùng Lam Tiểu Nhu vừa bước vào quán, liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Bởi bì bộ đôi này quá hút mắt người xung quanh đi. Một thanh niên dáng người nhỏ con, mặc một bộ đồ cổ điển, tóc dài như nữ nhân, trên tay bế một tiểu nữ hài ăn mày. Chắc chắn đi đến đâu cũng trở thành “tâm điểm” chú ý.
Khương Thần dường như không mấy quan tâm xung quanh, khuôn mặt hắn bất động thanh sắc, bế Lam Tiểu Nhu tới một chiếc bàn nhỏ trong góc quán, từ chiếc bàn này có thể nhìn qua cửa sổ, trông thấy một dãy phố nhỏ sâu hun hút. Dãy phố cũ kĩ, cùng bầu trời ảm đạm khiến lòng người không khỏi cảm thấy man mác. Chỉ là không khí náo nhiệt của quán ăn cũng khiến cho người ta trở nên sục sôi.
“Ai dô, hóa ra là tiểu bằng hữu hôm trước...hoan nghênh đại giá quang lâm.”
Dương Trạch vừa mới bê một bát đồ ăn cho bàn bên cạnh, trông thấy Khương Thần đến, liền đon đả cười. Kết hợp với bộ dạng trung niên bàn tử dầu mỡ khiến cho vị Dương lão bản này trong mắt mọi người trở nên có tính giải trí cao. Người tới đây ăn cũng trở nên hài lòng vui tươi hơn.
Hắn mặc dù trông thấy Lam Tiểu Nhu ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu, nhưng không hề nói gì, vẫn hướng nàng nở một nụ cười hòa nhã. Đối với hắn, bước chân vào quán này, ai ai cũng là khách hàng, giàu sang nghèo hèn với hắn vẫn là khách hàng, hoàn toàn không phân biệt đối xử. Đây cũng chính là nguyên nhân, một thế năm xưa Khương Thần thường thường sẽ tới đây ăn mỳ, cũng bời vì thưởng thức loại tính cách này của Dương Trạch.
“Lão bản, cho ta một bát mì bò.” Nói đoạn, Khương Thần hướng về phía Lam Tiểu Nhu khẽ hỏi: “Ngươi ăn gì?”
Lam Tiểu Nhu đầu nhỏ khẽ cúi, dường như bị người xung quanh chỉ trỏ khiến nàng cảm thấy sợ hãi, chỉ khẽ lí nhí trong cổ họng: “Đại ca ca ngươi ăn gì, Tiểu Nhu cũng ăn thứ đó.”
Khương Thần chỉ mỉm cười khẽ lắc đầu, đoạn hướng về phía Dương lão bàn tử nói: “Vậy cho ta hai bát mì bò.”
“Có ngay hai bát mì bò, tiểu bằng hữu ngươi chờ một chút.” Dương Trạch ghi chú vào một quyển sổ nhỏ, sau đó hếch mông đi vào trong gian bếp.
Lam Tiểu Nhu dường như lần đầu tiên được đến một nơi náo nhiệt như thế này, ban đầu còn hơi chút rụt rè, về sau hết nhìn Đông lại ngó Tây, có lẽ vì hưng phấn nên hai bàn tay nhỏ bé liên tục vỗ nhẹ lên bàn.
“Hiện tại ngươi không muốn về cô nhỉ viện?” Khương Thần bất chợt nói.
Lam Tiểu Nhu nghe vậy, dáng vẻ hưng phấn liền vụt tắt, chỉ thấy nàng khẽ cúi đầu, lát sau gật đầu, ngước mắt lên nhìn Khương Thần: “Đại ca ca, ngươi có thể nuôi Tiểu Nhu không? Tiểu Nhu rất ngoan, còn biết làm việc nhà. Tiểu Nhu chỉ cần được ăn thôi.”
Khương Thần trầm mặc, một lát sau, khuôn mặt lộ ra nghiêm túc nói: “Ngươi có thể làm gì để kiếm tiền?”
Lam Tiểu Nhu đôi môi mím lại, hai mắt khẽ chớp, lâm vào suy nghĩ, lát sau khuôn mặt hiện ra có chút quả quyết, nàng nói: “Đại ca ca, Tiểu Nhu có thể đi đánh giày cho người khác để kiếm tiền, lúc trước trong cô nhi viện Tiểu Nhu đã được dạy đánh giày.”
“Rất tốt.” Khương Thần gật đầu: “Chút nữa ta sẽ mua đầy đủ dụng cụ đánh giày cho ngươi, ta sẽ không nuôi ngươi, ngươi phải tự nuôi lấy mình. Hiểu chứ?"
Lam Tiểu Nhu nghe vậy, liền gật đầu, hai mắt hiện lên một luồng quyết tâm chi ý: “Được đại ca ca, Tiểu Nhu sẽ đi đánh giày kiếm sống.”
“Đây coi như là một phần ta đầu tư cho ngươi, sau này gặp nhau nhất định phải trả lại.” Khương Thần khẽ cười, có chút thưởng thức tiểu nữ hài nhỏ bé mà quật cường này. Có lẽ chính vì hoàn cảnh sống ở cô nhi viện không thực sự quá tốt đã rèn cho nàng sự quật cường này.
“Ân, nhất định ta sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi cho đại ca ca.” Lam Tiểu Nhu gật đầu thật mạnh, nói rồi đưa ngón tay út ra: “Nghéo tay.”
Khương Thần bật cười, nữ hài tử này thực sự đáng yêu. Chỉ là hắn không tiện chiếu cố nàng, nếu như có thể rèn cho nàng tính tự lập từ bây giờ, vậy về sau nàng sẽ có nhiều cơ hội để mở rộng tương lai.
Từ ngoài quán, một đám thanh niên nam tử đi vào, dẫn đầu là một thanh niên tuổi chừng hai mươi lăm, mái tóc nhuộm hơi hoe vàng bồng bềnh, khuôn mặt điển trai, chỉ là đôi mắt hơi nhỏ, nếu như xét về nhân tướng thì hẳn đây là một người nhỏ mọn, hay chấp vặt.
“Dương lão bản đâu rồi? Bản thiếu đến còn không mau mau dọn bàn.”
Thanh niên nam tử này dẫn theo năm người nữa, sau khi đi vào trong quán, nhìn thấy không còn bàn trống, liền ngửa cổ hô thật to. Người xung quanh không khỏi tò mò liếc mắt nhìn hắn. Khi nhận ra thân phận thanh niên này, tất cả đều cúi xuống ăn phần ăn của mình, thầm mong không bị thanh niên này nhắm tới.
Khương Thần nghe thấy có to tiếng, liền khẽ nghiêng mắt nhìn, khuôn mặt vốn lạnh lùng khẽ hiện lên một vẻ ngoài ý muốn. Thanh niên kia không phải ai xa lạ, là một vị “cố nhân” của hắn. Chính là tên thiếu gia tại lần trùng sinh thứ mười bảy của hắn, đem người tới đập phá quán nhà Dương Trạch, bị hắn đánh cho về sau không dám xuất hiện tại Vẫn Triết thành phố nữa. Hắn nguyên bản tên là Từ Trạch Đông
Cảm nhận thấy có ánh mắt nhìn mình, Từ Trạch Đông quay sang, nhìn thấy Khương Thần có chút lạ mặt, liền đi tới. Sau khi đến gần bàn hai người Khương Thần ngồi, liếc mắt nhìn thấy Lam Tiểu Nhu, Từ Trạch Đông nhíu mày, tay lấy ra một chiếc khắn che lấy mũi của mình.
“Dương Trạch lão mập, ngươi hiện tại còn cho cả một chút ăn mày vào quán a.”
Dương Trạch nguyên bản ban đầu muốn ngó lơ Từ Trạch Đông, hắn vốn thường xuyên qua đây kiếm chút chuyện ra oai với người ăn cơm. Nếu như Dương Trạch không xuất hiện thì chỉ một lát liền rời đi. Chỉ là lần này không ngờ hắn lại nhắm đến khách ăn cơm. Bắt buộc Dương Trạch phải đi ra.
“Hoan nghênh Từ đại thiếu gia đại giá quang lâm…ngươi thấy đấy, quán hôm nay đông khách quá, hay là ngươi một chút nữa quay lại, ta sẽ giảm giá hai thành.” Dương Trạch chạy tới, hai tay xoa xoa, cười nịnh nọt.
“Chút tiền lẻ đó chẳng lẽ bản thiếu lại tiếc rẻ? Chẳng phải ở đây còn bàn trống sao, mau đuổi hai tên ăn mày này ra a.” Từ Trạch Đông khăn tay vẫn che mũi, có chút ghét bỏ nhìn lấy hai người Khương Thần nói.
“Từ thiếu gia thông cảm, với ta khách nào cũng là khách a, ngươi có chút làm khó Dương mỗ ta rồi.” Dương Trach gượng cười nói.
“Tốt, nếu như ngươi không đuổi ra vậy ta liền cho người ném bọn chúng ra.” Từ Trạch Đông cười khẩy nói, đoạn liếc mắt cho đám thanh niên phía sau, đám thanh niên phía sau hiểu ý, tiến về phía Khương Thần khuôn mặt hiện ra vẻ hung thần ác sát.
Lam Tiểu Nhu lúc này hơi chút sợ hãi, vốn mấy ngày nay nàng mỗi lần đi xin ăn, lại bị một số người trẻ tuổi đánh đập, hiện tại đám thanh niên kia khuôn mặt hung thần ác sát, không khỏi khiến nàng run lên bần bật. Khương Thần thấy vậy, chỉ lặng lẽ đứng dậy, ánh mắt sâm nghiêm lạnh lùng nhìn đám người Từ Trạch Đông nói:
“Các ngươi đây là muốn gây sự?”
“Hắc hắc, bản thiếu không những muốn gây sự, còn muốn đá ngươi ra ngoài kia.” Từ Trạch Đông cười đắc ý, chỉ là khăn tay che mặt khiến cho nụ cười cùng giọng nói của hắn có chút kì cục.
“Tốt.” Khương Thần khóe miệng cong lên, lập tức một bàn tay vươn ra bóp chặt lấy cổ Từ Trạch Đông sau đó lôi theo hắn đi ra ngoài. Đám thanh niên đi theo Từ Trạch Đông cùng với khách trong quán ăn hai mắt mở lớn, một số người trông thấy Khương Thần động thủ, liền lập tức đứng dậy rời đi sợ tai bay vạ gió. Một số người nhìn Khương Thần với ánh mắt cổ quái, thanh niên này thân hình nhỏ bé thật không ngờ khí lực lớn như vậy, Từ Trạch Đông chiều cao chí ít cũng một mét tám lăm. So với Khương thần một mét bảy liền hơn hẳn một cái đầu, thân hình cũng to lớn hơn Khương Thần, không ngờ lại bị Khương Thần lôi đi như lôi một con gà con.
Lại nói, Khương Thần sau khi túm cổ Từ Trạch Đông, lôi hắn tới một ngõ hẻm nhỏ ít người qua lại, liền vung tay ném hắn ra xa một cách nhẹ nhàng. Đám thanh niên đi theo Từ Trạch Đông đuổi tới vội vàng chạy lại nâng hắn lên.
“Từ ca, ngươi không sao chứ?”
“Tiểu tử khốn kiếp, xem ra có luyện qua một chút công phu.”
Từ Trạch Đông sau một phen thở dốc, lúc này khuôn mặt vẫn hơi nghẹn đỏ, nhìn Khương Thần vừa kinh sợ vừa căm hận đồng thời cảm thấy mất mặt. Trước đám đông liền bị một thanh niên nhỏ con xách đi như xách gà, mặt mũi Từ thiếu gia hôm nay liền mất hết.
“Lên.” Từ Trạch Đông phất tay, quát lên: “Đánh tàn phế hắn cho bản thiếu.”
Đám thanh niên sau khi nghe Từ Trạch Đông quát lên, lập tức khí thế hung thần ác sát bao vây lấy Khương Thần không cho hắn cơ hội chạy trốn. Khương Thần hai mắt hiện lên khinh thường. Bàn tay khẽ nâng, xung quanh hắn lập tức xuất hiện năm khỏa thạch đầu lơ lửng.
Đám thanh niên nhìn thấy năm khỏa thạch đầu lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt biến sắc.
“Thiên a, ta nhìn thấy gì thế này…”
“Mau…mau chạy.”
Một vị thanh niên hô chạy, đám người lập tức quay đầu toan tính bỏ lại Từ Trạch Đông, tuy nhiên Khương Thần làm sao có thể để bọn chúng đi dễ dàng như vậy, năm khỏa thạch đầu sau một cái vung tay liền bay ra, chuẩn xác đánh vào đùi mỗi một thanh niên. Đám năm thanh niên vừa mới bỏ chạy được hai bước, liền trúng đòn ngã lăn ra, ôm lấy bắp đùi lăn lộn trên mặt đất. Khương Thần mặc dù khống chế lực đạo không để cho đám người tổn thương quá nặng, tuy nhiên nằm giường một hai ngày là không thể tránh khỏi. May mắn đám người này đối với hắn cũng khôn động sát tâm. Nếu không hiện tại đã là mấy cái xác không hồn.
“Ma…ma quỷ…ngươi là mà quỷ.” Từ Trạch Đông nhìn thấy thảm trạng của năm ngươi kia lập tức quỵ ngã, khuôn mặt vốn nghẹn đỏ, nay thêm phần kinh hãi khiến cho trở nên tím tái. Nhìn Khương Thần đang bước tới gần, hắn không tự chủ được đũng quần xuất hiện vệt nước tiểu, thân hình không ngừng lê lết về phía sau.
“Đại gia…tha…tha mạng, tiểu vô ý…đắc tội.” Từ Trạch Đông lúc này bởi vì hoảng sợ, nước mắt nước mũi đã tùm lum, đâu còn một bộ Từ đại thiếu huênh hoang như vừa rồi.
Chỉ thấy Khương Thần bước tới, một chân dẫm lên chân Từ Trạch Đông không cho hắn lết về phía sau nữa, thanh âm lạnh giá, vô tình quanh quẩn trong ngõ nhỏ khiến cho không gian càng thêm quỷ mị, giống như thần chết đến đòi mạng.
“Nói xem tại sao lại phải tha cho ngươi.
“Ta…ta có thể thay đại nhân làm việc…nhà ta có rất nhiều tiền.” Từ Trạch Đông run rẩy nói, chân bị Khương Thần dẫm lên khiến cho hắn cảm thấy khúc chân đó sắp sửa long ra, tuy nhiên không dám kêu la, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Khương Thần khẽ lắc đầu, một lát nói: “Tiểu nữ hài ăn mày các ngươi nhìn thấy sẽ hành nghề đánh giày, ngươi hiểu ý ta chứ.”
Từ Trạch Đông không phải người ngu, ngược lại vô cùng nhanh trí, bắt được cọng cỏ cứu mạng này, lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Ta hiểu…ta hiểu đại gia, có phải hay không bọn ta sẽ giúp đỡ nàng.”
Khương Thần khẽ nhấn chân, Từ Trạch Đông miệng há ngoác ra nhưng không dám phát ra tiếng, nước mắt càng là chảy ra ồ ạt. Hặt lần này thật sự cảm giác bàn chân bị Khương Thần dẫm cho nát bét.
“Ngươi, chỉ cần âm thầm không để cho nàng chịu ủy khuất. Hiểu chứ?”
“Hiểu…ta hiểu…đại gia.”
Khương Thần cười nhạt, đối với loại người này, hắn căn bản không cần tốn nhiều lời như vậy, nhưng ai kêu hắn đối với Lam Tiểu Nhu phát ra thiện tâm đâu. Nàng nếu như muốn tại thành phố này hành nghề đánh giày, vậy cũng cần phải có người trong tối bảo vệ.