Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
***
La Tuấn Kiệt sau khi dẫn Uông Giai Di về phòng ăn, bộ dáng vẫn còn chút tức giận. Bằng hữu thấy vậy liền xúm tới.
“Tuấn Kiệt, có chuyện gì thế?”
La Tuấn Kiệt thuật lại sơ qua sự việc, khuôn mặt như có như không treo một chút đắc ý. Cũng không phải ai cũng có bản lĩnh tại cao cấp nhà hàng này đánh lộn. Các vị bằng hữu sau khi nghe xong liền hướng về phía hắn giơ ngón tay cái.
“Vẫn nên cẩn trọng a, vào được nhà hàng này không phải phú thì cũng quý.” Vương Bác Văn khẽ nói. Hắn mặc dù tâm tính nhỏ mọn, hay thù vặt, nhưng tự thân mở được công ty ở độ tuổi này, không thể không nói cũng là người biết suy nghĩ.
“Vẫn Triết là đại bản doanh của ta, thêm Bác Văn ngươi nữa còn sợ ai.” La Tuấn Kiệt cười nhạt nói. Có một điều hắn không nói thêm chính là ngoại trừ một số đại thiếu gia gia tộc lớn.
Khương Thần đối với chuyện này cũng không hề quan tâm lắm, chỉ khẽ lắc đầu. Đám người này hư vinh đến cực độ, sớm có ngày đắc tội với người không nên đắc tội.
“Ta ăn xong, các ngươi cứ tự nhiên.” Khương Thần buông đũa nhàn nhạt nói, đoạn cũng không để ai đáp lời, chủ động đi tới một chiếc ghế lô gần đó ngồi bấm điện thoại.
Mọi người trong phòng ăn nhiều ít khẽ lướt qua hắn ánh mắt thầm khinh thường. Phép lịch sự tối thiểu cũng không biết, quả nhiên liền là đồ nhà quê mới ra thành phố. Còn nói láo là tới từ Đế đô đây.
Mộng Phạn thấy Khương Thần ăn xong, không còn tâm trạng ngồi ăn tiếp, chỉ là phép lịch sự tối thiểu không cho phép nàng đứng dậy trước. Cũng chỉ có Khương Thần tên này mới có thể tự nhiên như ở nhà mình như vậy.
…
Lại nói thanh niên bị La Tuấn Kiệt đấm chảy máu mũi kia chật vật chạy lên tầng cao nhất nhà hàng, tại đây chính là gian phòng sang trọng nhất, đắt tiền nhất nhà hàng này. Bên ngoài còn đứng hai tên vệ sĩ. Trông thấy bộ dáng chật vật của thanh niên kia, lập tức chạy tới đỡ hắn.
“Ứng thiếu gia, ngươi đây gặp phải chuyện gì vậy?”
Thanh niên bị đấm chảy máu mũi kia tên Ứng Hùng, cũng không đáp lời hai tên vệ sĩ, tự mình đẩy cửa đi vào.
Trong gian phòng này ngồi lấy hơn chục bóng người, năm tên thanh niên nam tử, còn lại đều là các nữ phục vụ viên. Tất cả đều mặc trang phục nóng bỏng, như có như không lộ ra một chút bộ vị nhạy cảm, đang thay phiên rót rượu, đút hoa quả cho năm thanh niên nam tử kia.
Bốn tên thanh niên kia ngoại trừ người ngồi giữa, thập phần hưởng thụ loại cảm giác này, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ mó mấy vị nữ nhân viên xinh đẹp. Gian phòng thỉnh thoảng lại vang lên những thanh âm yêu kiều.
Ngồi chính giữa ghế sofa chính là cầm đầu đám thiếu gia ăn chơi này, lúc này mặc dù có mỹ nữ bồi bên, nhưng khuôn mặt hắn ngược lại có chút ảo não, nặng nề.
Sau khi nhìn thấy Ứng Hùng bộ dáng chật vật đi vào, một trong năm thanh niên kia phá lên cười nói:
“Ứng Hùng, ngươi làm sao đi WC về liền ngã dập mặt a.”
Ứng Hùng hùng hổ tiến tới, sau khi lau sạch sẽ máu mũi, liền uống một ly rượu. Tiện tay đập bể ly rượu, lúc này hắn mới nói:
“Bà nội nó, lúc nãy đi vệ sinh liền gặp một ả đàn bà, y phục có chút nóng bỏng, không nhịn được liền sờ mông nàng.” Nói đoạn đưa tay ôm mũi kêu lên một chút, liền nói tiếp: “Sau đó bạn trai nàng tới, liền đấm ta, hiện tại bộ dáng như vậy.”
Bời vì lí do sống mũi bị đấm tổn thương, giọng nói Ứng Hùng lúc này nghe có phần kì cục. Ngoại trừ thanh niên đang ảo não kia, còn lại bốn thanh niên đều phá lên cười.
“Em gái nó, hắn còn dám thách ta dẫn người tới đánh hắn.” Ứng Hùng tức khí, nói thêm một câu tục tĩu.
“Thật sự?” Một trong bốn thanh niên mở trừng mắt lên. Hắn lần đầu tiên nghe thấy có người tại Vẫn Triết này dám nói thách tên Ứng Hùng này đem người tới tìm phiền toái đây.
“Còn sao nữa. Cái gì mà phòng 6888, huynh đệ, các ngươi nhất định tới đòi công đạo cho ta a, hiện tại khuôn mặt bản thiếu bị đánh cho biến dạng luôn rồi.” Ứng Hùng khuôn mặt có chút khổ sở nói. Thỉnh thoảng lại khẽ há mồm kêu oai oái.
“Hắn tên gì?” Vị thanh niên ngồi giữa lúc này khuôn mặt từ ảo não đổi sang hung thần ác sát. Hắn mấy ngày hôm nay vốn ảo não, hiện tại đang tìm biện pháp giải phóng buồn bực. Không nghĩ tới có kẻ tự đưa tới cửa.
Nhận ra vị thanh niên này động sát ý, mấy thanh niên khác liền mỉm cười, xem ra tên xấu số kia gặp xui xẻo.
“Cái gì mà La Kiệt…Đúng rồi La Tuấn Kiệt.” Ứng Hùng một tay ôm mũi, nói.
“Một cái nho nhỏ La gia cũng dám đắc tội chúng ta.” Thanh niên kia uống nốt ly rượu vang, sau đó đứng dậy: “Đi, xem đến lúc đó hắn bộ dáng đặc sắc như thế nào, mấy ngày nay sớm buồn chết ta.”
Đám thanh niên này liền hùng hổ bước ra khỏi gian phòng, một điểm chung của đám thanh niên này chính là thỉnh thoảng bước đi có chút cà nhắc.
…
Đám bằng hữu cấp ba của Mộng Phạn đang vừa ăn uống vừa vui cười, lúc này cửa phòng bất ngờ bị đá ra, mấy người mặc âu phục đen xông tới, sau khi xếp thành hai hàng hai bên, sáu tên thanh niên vừa rồi vừa đi vừa cà nhắc bước vào, khuôn mặt hiện lên hung thần ác sát, lại có chút huênh hoang tự đắc.
“Kẻ nào là La Tuấn Kiệt.”
La Tuấn Kiệt nghe thấy có người gọi tên mình, liền đứng dậy, khuôn mặt ngẩng cao: “Là ta, sao vậy?”
“Tốt, đánh huynh đệ của ta còn có tâm tư ngồi đây ăn uống, tốt một cái La gia.” Thủ lĩnh đám thanh niên kia cười lạnh nói: “Bắt hắn tới đây cho ta.”
La Tuấn Kiệt đang định nâng lên Vương Bác Văn, lúc này mới nhận ra bằng hữu của mình ngồi thất thần, mồ hôi vã ra như tắm.
Vương Bác Văn lúc này trong lòng giống như có vạn con ngựa chạy qua, thầm đào mười tám đời tổ tông La Tuấn Kiệt lên. Hắn không phải người bản địa Vẫn Triết nhưng đối với sáu tên thanh niên kia chính là nhất thanh nhị sở, La Tuấn Kiệt tên này không nghĩ tới, lăn lộn Vẫn Triết bao nhiêu năm, đối với sáu thanh niên kia lại không biết tì gì.
“Bác Văn, ngươi sao vậy?” La Tuấn Kiệt nhìn thấy dị trạng của Vương Bác Văn, trong lòng khẽ lộp bộp.
“Ra chuyện lớn rồi.” Vương Bác Văn khẽ gắt: “Ngươi lăn lộn trên thân chó hay sao liền sáu vị kia cũng không biết.”
Nói đoạn không để mấy tên vệ sĩ động thủ liền tự mình chạy lại, bộ dáng như chó gặp chủ, đon đả cười:
“Gặp qua Từ thiếu, gặp qua năm vị thiếu gia.”
Các vị bằng hữu trong phòng nhìn thấy Vương Bác Văn đối với đám người mới đạp phá cửa xông vào kia nịnh nọt, tất cả đều khẽ nuốt nước bọt, mồ hôi không tự chủ vã ra, trong lòng đều thầm nhủ, xảy ra chuyện lớn. Đoạn đều nhìn về phía La Tuấn Kiệt thầm chửi thằng ngu này gây họa.
La Tuấn Kiệt nghe thấy Vương Bác Văn gọi thanh niên kia là Từ thiếu, lúc này nếu như không nhận ra đám người, liền quả thật lăn lộn trên thân cẩu. Hắn mồ hôi càng là như tắm. Điện thoại trên tay định gọi cho người nhà cũng rơi từ lúc nào.
Lúc này hắn tâm muốn chết đều có, chọc ai không chọc liền chọc vào sáu tên hỗn thế ma vương nổi tiếng Vẫn Triết thành phố này. Mà lại trêu chọc một cách vô cùng trâu bò, mở miệng thách người ta dẫn người tới đâu, hiện tại người ta liền dẫn người tới thật.
“Hiểu…Hiểu lầm…Hiểu lầm.” La Tuấn Kiệt cố vẽ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi, chạy tới chỗ sáu tên thanh niên, cung kính như chó gặp chủ.
Ứng Hùng lúc này một tay vẫn ôm mũi, tiến tới vỗ vỗ vai La Tuấn Kiệt, mỉa mai:
“Bản thiếu hiện tại dẫn người tới rồi, ngươi hiện tại hung nữa ta xem.”
“Ta…ta…tiểu…tiểu có mắt không tròng…đắc tội các vị thiếu gia…các vị thiếu gia tha mạng.” La Tuấn Kiệt lúc này tay chân rụng rời, nước mắt nước mũi bắt đầu tùm lum, từ dưới đũng quần bắt đầu xuất hiện vệt nước.
Đám bằng hữu trong gian phòng đều ngồi im như thóc, Uông Giai Di khuôn mặt cũng tái mét lại. Chủ nhân gây ra trận thế này không phải nàng thì còn ai, lúc này chỉ mong Ứng Hùng không nhìn thấy nàng.
Tất cả đều không dám có chút động tĩnh, cũng không có ai dám báo cảnh sát. Nói đùa, nếu như tình thế này báo cảnh sát mà có tác dụng, hai người Vương Bác Văn cùng La Tuấn Kiệt cũng không giống như chó gặp chủ như thế kia.
“Đúng rồi, còn có tiểu đãng phụ kia nữa, ta nói làm sao lại ăn mặc có chút phong tao đâu, khiến cho bản thiếu không khỏi nghĩ tới mấy ả nữ nhân phố đèn đỏ a.” Ứng Hùng cười khẩy nói, lúc này giơ chân giẫm lên đầu La Tuấn Kiệt. Vương Bác Văn đứng sang một bên không dám nhúc nhích, thầm cầu nguyện đám hỗn thế ma vương này không gây khó dễ cho hắn. Nếu như để đám hỗn thế ma vương này biết hắn thường xuyên chống lưng cho La Tuấn Kiệt, hắn cũng đừng mơ tại Vẫn Triết này mở công ty.
Uông Giai Di nghe thấy Ứng Hùng nhắc tới mình, thân hình run lên bần bật, khẽ cúi thấp đầu, nước mắt nước mũi cũng bắt đầu chảy ra.
“Hiện tại một câu xin tha làm sao mà xong được đây a.” Tên đầu lĩnh đám thanh niên cười nhạt nói: “Ngươi xem ngươi đánh huynh đệ ta ra nông nỗi này, một cái chân không biết có đủ bồi hay không.”
La Tuấn Kiệt đầu bị dẫm lên, không dám nhúc nhích, khóc cũng không dám khóc, đũng quần lúc này bắt đầu xuất hiện xú khí. Hiển nhiên bị dọa cho không chỉ tè ra quần, phân cũng không tự chủ được bắt đầu vãi ra. Hiển nhiên hung uy của sáu tên hỗn thế ma vương này không hề nhỏ.
Tên thanh niên Từ thiếu kia phất tay ra hiệu cho đám vệ sĩ chuẩn bị đánh gãy một chân La Tuấn Kiệt, chợt, gian phòng im ắng vang lên một đạo thanh âm lạnh nhạt, hờ hững:
“Từ đại thiếu gia a, rất uy phong nha.”
Gian phòng càng trở nên im ắng hơn, tất cả mọi người đều hướng về phía đạo thanh âm kia phát ra, chỉ thấy ngồi trên ghế lô một thanh niên tóc dài, đang nhìn về phía đám người La Tuấn Kiệt, khuôn mặt hiện lên chút thưởng thức. Hắn không phải Khương Thần thì còn ai. Cũng chỉ có hắn trong tình cảnh này mới có gan lên tiếng.
Bên phía bàn ăn, Mộng Phạn sầm mặt lại, thầm hô không ổn, trong tình thế này không hiểu Khương Thần lên tiếng làm gì, đó chẳng phải tự mua dây buộc mình, tự chuốc khổ vào thân sao.
Mọi người mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn hướng tới Khương Thần nhìn hắn như nhìn thằng ngu. Tình thế này còn lên tiếng có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết.
Tuy nhiên, hành động tiếp theo của sáu tên thanh niên hung thần ác sát kia khiến cho mọi người há hốc miệng. Sáu tên hỗn thế ma vương nhìn thấy Khương Thần, liền khuôn mặt mỉa mai đắc ý biến thành hèn mọn, nịnh nọt, chạy tới chỗ Khương Thần cười đon đả vừa chạy vừa cà nhắc. Nhất là tên gọi là Từ thiếu kia, càng thêm cung kính.
“Đại gia, trùng hợp a, không nghĩ tới gặp đại gia ở đây, mấy ngày nay tiểu vẫn đang muốn tìm tới đại gia a.”
Không sai, đám người sáu tên thanh niên này chính là đám người Từ Trạch Đông lần trước toan tính quấy phá tiệm mì của Dương Trạch, bị Khương Thần giáo huấn cho một trận nhớ đời. Chân hiện tại vẫn còn đi cà nhắc đây.
“Từ thiếu,ta thấy ngươi uy phong lắm mà.” Khương Thần cười như không cười nói.
Trông thấy nụ cười này của hắn, đám người Từ Trạch Đông mồ hôi chảy ra, hình ảnh Khương Thần vung tay, mấy cục đá liền bắn đi lại hiện về, tất cả không tự chủ được, đưa tay sờ lấy chân mìnhxem có còn hay đã mất.
“Đại…đại gia…họ…họ là bằng hữu của ngươi?” Từ Trạch Đông khuôn mặt khổ qua nói. Hiện tại hắn có cảm giác chính hắn mới lâm vào tình thế quẫn bách.
Chỉ là Khương Thần câu tiếp theo khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Không liên quan tới ta, ngày hôm nay ta đến chỉ là ăn trực một bữa.”
Nói đoạn hướng về phía Mộng Phạn vẫy tay ra hiệu nàng cùng đi về. Mộng Phạn lúc này mới từ trong sững sờ giật mình định thần lại, hơi chút thất hồn lạc phách rảo bước theo sau Khương Thần.
Tới gần Vương Bác Văn, Khương Thần chỉ vỗ vỗ vai hắn, lạnh nhạt nói:
“Trước khi trang bức nhớ tìm hiểu kĩ đối phương a…có những người ngươi đắc tội không nổi.”
Vương Bác Văn cúi đầu không dám hé răng nửa lời. Nắm tay nắm chặt, mặt mũi ngày hôm nay coi như mất hết không còn tí gì. Hắn hận ý từ La Tuấn Kiệt đổ dồn hết sang phía Khương Thần. Chỉ là hắn không biết, ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng hắn được nhìn thấy mặt trời.