Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng phi Vũ Linh có thân phận gì, bà ấy chính là hoàng hậu của triều Long Đại Hạ! Không đi chính là không xem hoàng đế ra gì, đó chính là tử tội.
"Ta chỉ là một tiểu võ tu, hoàng phi mời ta làm gì?", Triệu Bân ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Linh Lung.
mTruyen.net
“Ngươi dám trêu ghẹo con gái của người ta, tất nhiên là người ta muốn nói chuyện với ngươi rồi!”, Linh Lung thản nhiên nói, "con gái người ta" mà cô ta đang nói tới tất nhiên chính là Long Phi, nàng công chúa tôn quý nhất của Đại Hạ.
Lời này vừa nói ra thì Triệu Bân ngay lập tức cảm thấy lạnh lẽo, đây là đang muốn tìm hắn tính sổ sao? Mời hắn vào cung là để đánh hắn sao?
Nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng Linh Lung cảm thấy rất thoải mái.
Triệu Bân đoán không sai, sư tổ của hắn rất thích nhìn thấy hắn gặp chuyện khổ sở, hoàng phi đích thân mời hắn còn khiến hắn cảm thấy muốn tè cả ra quần.
Có giãy dụa cũng vô ích.
mTruyen.net
Linh Lung xách theo hắn một đường ra khỏi Thiên Tông.
Vào Đế Đô rồi thì Linh Lung mới buông hắn ra.
"Chắc là ngươi biết hoàng cung ở đâu chứ hả?", Linh Lung nói.
"Biết... biết", Triệu Bân cười nói, nhưng nét mặt so với khóc còn khó coi hơn.
"Đến đó cấm nói lung tung".
Linh Lung chỉ để lại một câu rồi biến mất trong dòng người.
Tại ngã tư đường, Triệu Bân do dự thật lâu mới tiếp tục bước đi, dù sao hắn cũng phải đi, hắn không thể giỡn mặt với hoàng phi Vũ Linh được.
Cửa lớn hoàng cung trông hết sức nguy nga tráng lệ.
Cách thật xa hắn đã nhìn thấy hai hàng vệ binh, ai cũng mặc áo giáp và giắt theo kiếm trên thắt lưng, tu vi đều là cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, chỉ riêng khí thế cũng đã đủ dọa người, hết sức uy nghiêm giống như hung thần ác sát.
"Hoàng cung trọng địa, dừng lại".
Không chờ Triệu Bân tới gần thì đã nghe thấy tiếng vệ binh quát lớn, người vừa quát là một người đàn ông trung niên, chính là thống lĩnh vệ binh hoàng cung được người trong Đế Đô gọi là Lôi Báo.
Triệu Bân vội vàng lấy ra thiệp mời.
Lôi Báo nhìn thấy thiệp mời thì cũng nhướng mày, liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hoàng phi Vũ Linh đích thân mời hắn sao! Bà ấy chưa bao giờ phát thiệp mời cho một tiểu bối, tên nhóc này chính là người đầu tiên.
Mà hình như tên nhóc này cũng có chút quen mặt, hình như hắn chính là Cơ Ngân của Thiên Tông! Tên nhóc này quả nhiên bên ngoài cũng có gương mặt rất bình thường như trong bức họa.
"Tiền bối?", Triệu Bân nhỏ giọng gọi.
"Đi theo ta", Lôi Báo cười nói rồi trả lại thiệp mời cho hắn, ngữ khí cũng ôn hòa hơn, hoàng phi Vũ Linh đã đích thân mời hắn cho nên ông ta cũng không thể không nể mặt, tên nhóc này tiền đồ vô lượng, ngày sau ít nhất cũng phải đạt tới vị trí phó chưởng giáo Thiên Tông.
Triệu Bân vội vàng đuổi theo.
Nói thật đây là lần đầu hắn trở lại hoàng cung, vừa bước vào cửa hoàng cùng thì hắn đã thấy có rất nhiều điều mới lạ khiến cho hắn phải ngước nhìn không thôi, khí thế tráng lệ, uy nghiêm khó tả khiến cho hắn cảm thấy rất áp lực.
Ngoài ra còn có cấm chế ẩn.
Trên đường đi hắn thấy có rất nhiều cấm chế, khí tức của các cường giả ẩn thân toát ra cũng không ít, sợ là ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Võ cũng không dám ra tay lỗ mãng ở trong cung.
"Đại địa lực".
Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng, đại địa linh mạch nằm ngay phía dưới hoàng cung, cảm giác tại đây so với bên ngoài lại càng rõ ràng hơn cũng tinh khiết hơn rất nhiều.