Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bà ấy đang quan sát hắn mà hai hộ vệ cảnh giới Chuẩn Thiên bên cạnh bà ấy cũng đang quan sát hắn, hoàng phi sẽ không vô duyên vô cớ mời một tiểu bối vào cung, trông ánh mắt của bà ấy khi nhìn Cơ Ngân rõ ràng rất giống đang nhìn con rể, mà Cơ Ngân này trông cũng rất phi phàm, chắc chắn đám tiểu bối đồng trang lứa không thể nào so sánh được với hắn.
Hai hộ vệ cũng thầm cười trong lòng.
mTruyen.net
Hoàng phi xem ra cũng rất vừa ý.
Tên nhóc này... quả thực không tồi.
Về phần Triệu Bân, hắn vẫn đang lo lắng hết sức, chỉ ngồi im một chỗ, ngay cả nhúc nhích cũng không dám, rất sợ chọc giận hoàng phi rồi sẽ bị đánh tan xác.
mTruyen.net
"Nghe nói ngươi ở Thiên Tông trêu ghẹo con gái của ta?", thật lâu sau mới nghe thấy hoàng phi Vũ Linh cười rồi liếc nhìn Triệu Bân hỏi.
"Hiểu lầm... hiểu lầm thôi", Triệu Bân ho khan đáp.
Xem đi! Tìm hắn đến đây rõ ràng là muốn tính sổ, đêm đó Long Phi đã đánh hắn tơi tả rồi mà hôm nay vẫn còn muốn đánh hắn thêm một trận nữa hay sao?
Trong chớp mắt hắn còn liếc mắt nhìn vào trong ý thức của mình.
Xác định Nguyệt Thần không ở đó thì hắn mới yên tâm, trước mặt hoàng hậu Đại Hạ tuyệt đối không thể nói bậy được.
Trên thực tế, Nguyệt Thần đúng là muốn đẩy hắn xuống hố.
Trêu ghẹo hoàng hậu, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy kích thích.
"Uống trà đi".
Hoàng phi Vũ Linh cười nhẹ nói, không thể tiếp tục dọa tên nhóc này, hắn mới lần đầu đến hoàng cung mà đã bị dọa khóc thì cũng không tốt lắm.
Triệu Bân vội vàng bưng chén trà lên uống.
Hoàng phi đích thân mời trà quả nhiên không tầm thường, không biết đây là loại trà gì mà vừa uống vào đã cảm thấy ngọt thơm thanh khiết.
Trà ngon bỗng nhiên lại khiến cho hắn khó nén được tâm tình.
Trong một chớp mắt, suýt chút nữa hắn đã há miệng hỏi mượn lệnh thông hành vào hình tháp, trong tay hoàng hậu Đại Hạ cũng có một lệnh thông hành.
Đấu tranh tư tưởng nhiều lần, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ.
Hắn chỉ là một tiểu bối cảnh giới Huyền Dương nhỏ nhoi, vẫn chưa có mặt mũi lớn như vậy, lúc này há miệng ra hỏi mượn chính là tự rước lấy xấu hổ, hoàng phi không thể nào cho hắn mượn, hơn nữa còn có thể vì thế mà nghi ngờ.
"Mẫu hậu".
Trong lúc này đột nhiên lại có một tiếng gọi vang lên.
Long Phi nhanh nhẹn tiến vào, lúc ở Thiên Tông trông cô ta trong trẻo nhưng lạnh lùng, bây giờ ở đây trông cô ta lại rực rỡ như một con bướm đang bay lượn, bước đi uyển chuyển, gương mặt nở nụ cười ngọt ngào, e rằng chỉ có ở tẩm cung của mẫu hậu mình thì cô ta mới dám để lộ ra sự hồn nhiên đến thế.
Bước vào trong rồi thì cô ta mới nhìn thấy Cơ Ngân.
Long Phi sửng sốt một chút, còn tưởng mình nhìn nhầm.
“Bái kiến công chúa”, Triệu Bân đứng dậy thi lễ.
"Ngươi... sao lại ở đây?"