Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vô Thượng Tiên Đế
  3. Chương 11-15
Trước /155 Sau

Vô Thượng Tiên Đế

Chương 11-15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 11: Công việc thường ngày của Trịnh Sở

Thấy kẻ này ngất trên mặt đất, Trịnh Sở đá mạnh vào hắn ta làm hắn ta phải tỉnh lại.

"Ký tên đi", Trịnh Sở lạnh nhạt nói.

"Tôi ký... tôi ký đây", tên đầu trọc thấy hai người còn lại mình đầy thương tích cũng đã ký hợp đồng, nếu hắn ta mà không ký thì sẽ bị đánh thêm một trận nữa mất.

Sau khi ký xong, Trịnh Sở nhìn lại hợp đồng một lượt, xác nhận không có vấn đề gì thì hành hung ba tên đầu trọc thêm một lần nữa.

"Từ sau đừng hòng dùng mấy cách dơ bẩn này để làm hại vợ tao nữa, nếu không tụi mày sẽ phải chết rất thảm đấy", Trịnh Sở nói với giọng lạnh như băng.

Ba tên trọc nghe Trịnh Sở nói vậy thì gật đầu lia lịa: "Yên tâm đi ạ, chúng tôi không dám nữa".

"Mong anh Trịnh yên tâm, cho chúng tôi thêm một trăm lá gan nữa thì chúng tôi cũng không dám đâu ạ".

Bọn họ cảm nhận được sự lợi hại của Trịnh Sở nên vô cùng sợ hãi. Cho dù Trịnh Sở đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh, nhưng dù gì vẫn mang trong mình dòng máu họ Trịnh, họ càng không dám làm gì.

Nhỡ đâu khiến cho nhân vật lớn nào của nhà họ Trịnh khó chịu thì bọn họ sẽ chết thảm ngay.

Trịnh Sở lạnh nhạt ôm Hứa Thanh Vân vào lòng, rời khỏi phòng số 8.

Về đến nhà.

Trịnh Sở ôm Hứa Thanh Vân với vẻ mặt nóng bừng lên tầng hai, đặt cô vào giường.

Tác dụng thuốc trong cơ thể Hứa Thanh Vân lúc này ngày càng nghiêm trọng, cô quyến rũ nhìn Trịnh Sở, thân thể không ngừng vặn vẹo.

Trịnh Sở dùng hai ngón tay điểm vào huyệt vị quan trọng trên người Hứa Thanh Vân, đẩy linh lực trong cơ thể mình vào trong đó, giải trừ dược hiệu.

Một lát sau, Hứa Thanh Vân không di chuyển nữa, gương mặt đỏ bừng cũng dần bình tĩnh lại, thuốc đã mất tác dụng.

Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở, tuy rằng không muốn nói chuyện với anh cho lắm, nhưng vẫn mở miệng: "Cảm ơn anh".

Lúc thuốc phát tác, Hứa Thanh Vân tuy rằng bị chi phối nhưng vẫn có ký ức.

Trịnh Sở bình thản đáp: "Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn".

Nói xong, anh lập tức đứng dậy rời khỏi phòng của Hứa Thanh Vân.

Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở rời đi thẳng thừng mà không nói thêm lời nào.

Cô buồn bực vô cùng. Rõ ràng cô rất ghét Trịnh Sở, không muốn ở chung với anh chút nào, tại sao ban nãy lại muốn ở bên Trịnh Sở thêm một lúc nữa, lại cảm thấy ở bên anh rất an toàn nữa chứ?

Hứa Thanh Vân cố gắng lắc đầu, vứt cảm giác này ra sau đầu: "Chắc chắn là do tác dụng của thuốc còn chưa tan hết, nếu không sao mình lại nghĩ thế chứ".

Trịnh Sở quay lại phòng mình rồi lấy nhân sâm trăm năm ra.

Cây nhân sâm trăm năm này ẩn chứa nhiều linh lực hơn các dược liệu khác nhiều.

Trịnh Sở của hiện tại chỉ sau hai ngày ngắn ngủi đã đi từ luyện khí sơ kỳ đến luyện khí trung kỳ.

Nếu tu luyện quá nhanh thì sẽ khiến căn cơ thực lực không ổn định, cần tu luyện đến mức hoàn mỹ nhất thì mới đột phá.

Hiện giờ cần lưu trữ cây nhân sâm trăm năm này trước, đến khi nào tìm đủ các dược liệu khác thì chế nó thành đan được.

Luyện chế thành đan dược thì dược hiệu sẽ tăng lên gấp 10 lần.

Sáng sớm hôm sau.

Trịnh Sở dậy từ sớm, vận chuyển một vòng cửu huyền linh công rồi mới ra ngoài.

Hiện tại anh chỉ đơn giản đi vào rừng sâu thu thập dược thảo mỗi ngày.

Dùng dược thảo đổi lấy tiền, sau đó dùng tiền để mua dược thảo có phẩm chất càng cao hơn để bản thân tu luyện.

Liên tục mười mấy ngày như thế.

Ngày nào Trịnh Sở cũng ở trong núi sâu rừng già, không buồn về nhà, đói bụng thì săn giết thỏ hoang cùng gà rừng.

Đến ngày thứ hai mươi.

Trịnh Sở lại một lần nữa gặp hai ông cháu lần trước.

Lúc này hai ông cháu đang ở trạng thái rất tốt, tràn trề sức lực, bên cạnh họ còn có hơn ba mươi người đàn ông mặc áo đen, thần sắc lạnh nhạt.

"Anh bạn, chúng ta lại gặp nhau rồi", Tạ Bá Ngọc nhìn Trịnh Sở, gương mặt ông ta mang nụ cười hòa khí.

Trịnh Sở chỉ gật đầu, rồi tiếp tục đi vào chỗ sâu.

Tạ Tiểu Mẫn ở bên cạnh thấy thái độ của Trịnh Sở quá mức ngang ngược, không coi ông nội mình ra gì thì mới tức tối nói: "Ê, cái tên kia, anh có biết mình đang nói chuyện với ai không thế? Anh dám láo với ông nội tôi à?"

"Tôi không biết, cũng không muốn biết", Trịnh Sở đáp lại với giọng bình thản, không rõ hỉ nộ ái ố.

Tạ Tiểu Mẫn nghe Trịnh Sở nói vậy, lập tức bùng nổ: "Lần trước tôi với ông nội tôi bị thương nên mới bị anh cướp đi nhân sâm trăm năm, hôm nay tôi muốn xem xem anh rốt cuộc giỏi giang cỡ nào".

Cô ta nói xong thì vận chuyển ám kình trong cơ thể, hai tay như móng vuốt sắc bén chụp về phía Trịnh Sở.

Tạ Bá Ngọc thấy thái độ của Tạ Tiểu Mẫn như thế bèn mắng: "Tiểu Mẫn, đừng vô lễ với cậu ta".

Tạ Tiểu Mẫn bỏ ngoài tai lời nói của Tạ Bá Ngọc, hừ lạnh: "Ông nội, cháu chỉ muốn thay ông kiểm tra xem kẻ này mạnh đến mức nào thôi".

Tạ Bá Ngọc lúng túng nhìn Trịnh Sở, nói: "Anh bạn, đừng để bụng nhé, tính khí con bé không tốt, có gì cậu ra tay nhẹ thôi".

Trịnh Sở nhìn hai bàn tay như móng vuốt của Tạ Tiểu Mẫn đang móc về phía mình.

Thần sắc anh bình tĩnh, tùy ý vung tay phải ra, đánh lại hai tay của Tạ Tiểu Mẫn.

Đùng đoàng.

Tạ Tiểu Mẫn chỉ thấy khi hai tay tiếp xúc với tay của Trịnh Sở thì giống như đấm phải sắt thép, khiến cô ta đau đến không tưởng, cả người bay ra rất xa.

Trịnh Sở không hề đánh Tạ Tiểu Mẫn quá mạnh, chỉ cho cô ta nếm chút mùi.

Tạ Bá Ngọc nhìn thấy thủ đoạn của Trịnh Sở thì mỉm cười nói: "Không tệ, cậu chắc là võ giả minh kính đỉnh phong hả?"

Trịnh Sở rất không quá quen với hệ thống tu luyện của võ giả, thấy Tạ Bá Ngọc nói vậy thì lắc đầu.

Tạ Bá Ngọc chỉ cho rằng Trịnh Sở đang khiêm tốn, bèn cười: "Còn trẻ mà đã đến cảnh giới minh kính rồi, sau này chắc sẽ thành công lắm đấy".

Chương 12: Xuống núi

Tạ Tiểu Mẫn bị Trịnh Sở đánh bại, trong lòng đương nhiên là không phục: “Làm gì có võ giả minh kính trẻ tuổi như vậy chứ”.

Tạ Bá Ngọc giải thích: “Hoa Hạ rộng lớn vô ngần, đừng nói còn trẻ thế này mà đã là võ giả minh kính, ông còn gặp người trẻ như thế này nhưng đã là tông sư rồi cơ”.

Trịnh Sở nhìn Tạ Bá Ngọc, thấy thái độ ông ta không tệ thì mới nhắc nhở: “Trên người ông vẫn có mầm bệnh cũ, thời gian không còn nhiều, nên ít di chuyển lại. Tôi khuyên ông nên ở nhà nghỉ ngơi, an hưởng tuổi già đi thôi”.

Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở nói vậy, trong lòng kinh hãi, không ngờ Trịnh Sở còn chưa bắt mạch mà đã biết ông ta mang bệnh trong người.

Không lẽ y thuật của người này cũng vô cùng mạnh mẽ?

Tạ Tiểu Mẫn thấy Trịnh Sở nói vậy, bất mãn quát: “Đồ khốn kia, đừng có rủa ông nội tôi như thế, cẩn thận lại mất mạng bây giờ!”

Trịnh Sở mặc kệ Tạ Tiểu Mẫn, anh đã nói lời cần nói, không có gì cần giải thích hết.

Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở định đi, sắc mặt kỳ lạ, vội vàng níu giữ: “Anh bạn, khoan đã”.

“Có chuyện gì vậy?”, Trịnh Sở bình thản hỏi.

Tạ Bá Ngọc đáp: “Nếu anh bạn biết tôi có vết thương trên người thì có thể giúp tôi trị liệu không?”

“Không”, Trịnh Sở tốt bụng nhắc nhở Tạ Bá Ngọc rằng ông ta còn mang bệnh, chứ không có nghĩa vụ phải chữa bệnh giúp.

Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở quả quyết từ chối, bèn cười khan: “Anh bạn, nếu cậu chữa khỏi được cho tôi thì tôi có thể đảm bảo cậu sẽ sống trong vinh hoa phú quý cả đời”.

“Không hứng thú”, Trịnh Sở lạnh lùng đáp.

Tạ Bá Ngọc lúc này mới nhớ ra thanh niên này là một võ giả minh kính.

Với thân phận của võ giả minh kính, dựa vào gia tộc lớn nào cũng có thể sống vinh hoa phú quý cả đời.

Tạ Tiểu Mẫn hừ lạnh: “Cái tên kia, đừng có rượu mừng không uống lại uống rượu phạt. Được chữa bệnh cho ông nội tôi đã là vinh hạnh cả đời của anh đấy”.

“Vậy cô cứ hưởng cái vinh hạnh đấy đi”, Trịnh Sở nói xong thì đi thẳng một mạch.

Tạ Bá Ngọc nhìn bóng dáng Trịnh Sở rời đi, rất muốn kéo anh lại, nhưng cuối cùng vẫn thôi.

“Ông nội, ông khỏe như thế thì sao lại có bệnh cũ được ạ?”, Tạ Tiểu Mẫn nhìn ông nội hòa ái dễ gần của mình, khó hiểu nói.

Tạ Bá Ngọc nghe Tạ Tiểu Mẫn hỏi thì lắc đầu: “Chuyện cũ rồi, không có gì hay mà nhắc lại”.

Nếu ban đầu Tạ Bá Ngọc không bị thương, đừng nói là một con gấu xám, cho dù là mười con hay trăm con thì cũng chỉ là đám đồ chơi di động trong mắt ông ta, có thể đánh nổ bất kỳ lúc nào.

Tạ Bá Ngọc cầm điện thoại lên, cho thuộc hạ tra địa chỉ nhà Trịnh Sở, chuẩn bị đến nhà thăm hỏi vào một hôm nào đó.

Trịnh Sở đeo sọt trên lưng, đem theo tích lũy của cả một tháng đến chợ dược liệu ở thành phố Giang Nam để bán.

Đến lúc ấy, anh sẽ đi một vòng xem chợ dược liệu có đồ gì tốt không, mua về nhà hấp thụ hoặc luyện hóa thành đan dược để hấp thụ cũng được.

Khi Trịnh Sở đi từ trong núi sâu xuống.

Mười mấy tên đàn ông mặc đồ đen, cơ bắp cuồn cuộn, đeo kính đen đã ở dưới chân núi chờ anh.

Đám người này đã chờ Trịnh Sở từ rất lâu rồi, nếu không phải ngày nào Lý Đại Dũng cũng trả cho họ một mớ tiền lương thì họ đã rời đi lâu rồi.

Trịnh Sở nhìn thấy đám người này thì vẫn bình thản như cũ, giống như đám người này đang tàng hình vậy.

“Mày là Trịnh Sở à?”, một người đàn ông có sẹo từ mắt phải kéo dài đến cằm lạnh lùng hỏi.

Trịnh Sở không đáp, chỉ đi về phía trước.

“Anh Thiên, thằng này ghê đấy, dám tỏ thái độ với anh”, có tên đàn em lên tiếng, trông có vẻ rất khó chịu vì thái độ của Trịnh Sở.

“Thằng nhãi kia, mày hơi nhờn rồi đấy, dám khinh bỉ tao à”, anh Thiên thấy Trịnh Sở quá mức láo lếu, muốn cho Trịnh Sở biết tay.

Hai tay anh Thiên nắm chặt, đấm một cú thật mạnh về phía Trịnh Sở.

Trịnh Sở mặt không cảm xúc, nhìn nắm đấm của anh Thiên cách mình ngày càng gần.

Một đám đàn em bắt đầu cười nhạo: “Ban nãy còn ngông cuồng như thế, bây giờ đã sợ mất mật rồi à?”

“Thằng ngu, dám thái độ với anh Thiên của bọn tao à”.

Một âm thanh trầm thấp vang lên: “Các người lại dám ra tay với khách quý của ông Tạ cơ à?”

Anh Thiên nghe đến hai chữ “ông Tạ” thì lập tức ngừng lại nắm đấm trong tay.

Một ông già tóc trắng, gương mặt nhân từ, mặc vest đen, chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói: “Còn không mau cút đi? Có cần tôi đích thân mời các cậu cút không?”

Anh Thiên thấy ông già này thì lập tức nhận ra thân phận của ông ta, làm gì còn dám nói nữa. Hắn ta run rẩy, gượng cười nói: “Tôi không biết cậu bạn dây là khách quý của ông Tạ, chúng tôi lập tức cút đây ạ”.

Nói xong, anh Thiên ném con dao trong tay xuống, dẫn đám đàn em cun cút rời đi, không dám quay đầu lại.

Nhỡ đâu làm ông Tạ giận thì sau này biết sống thế nào ở Giang Nam chứ.

Còn Lý Đại Dũng, cùng lắm không liên lạc nữa là được.

Tạ Thừa thấy đám du côn đã bỏ chạy, hiền lành mỉm cười với Trịnh Sở: “Cậu bạn, ông cụ nhà tôi lo lắng cậu sẽ gặp nguy hiểm trên đường về, bèn bảo tôi ở lại theo sau cậu”.

Trịnh Sở bình thản đáp: “Không cần đi theo tôi đâu”.

Tạ Thừa chưa thấy Trịnh Sở xuất thủ bao giờ, chỉ cảm thấy bản thân giải vây giúp Trịnh Sở mà Trịnh Sở còn tỏ thái độ đó với mình thì trong lòng ít nhiều cũng thấy khó chịu.

Nếu Tạ Bá Ngọc không liên tục ra lệnh, nói Trịnh Sở là khách quý thì Tạ Thừa chắc chắn sẽ ra tay dạy cho Trịnh Sở một trận.

Trịnh Sở xuống núi rồi đi thẳng đến chợ dược liệu ở Giang Nam.

Anh bán sạch toàn bộ tích lũy trong một tháng qua, lấy về tám mươi ngàn.

Sau khi đã có tiền, anh đi lòng vòng trong chợ dược liệu để tìm xem có đồ tốt nào chế thành dược liệu được không.

Anh không tin một cái chợ lớn như vậy mà không có nổi món đồ nào ra hồn.

Trịnh Sở sử dụng cửu huyền linh công rồi nhanh chóng tìm ra một loại dược liệu tỏa ra màu xanh lục.

Chương 13: Tiền này không phải của mày

Anh đi vào nơi hẻo lánh, nhìn thấy một ông già mặc bộ đồ cũ nát, quần áo đã vá đến mấy trăm mảnh, gương mặt khắc khổ, giống như đã lâu chưa được ăn no.

Ông già thấy có người đi tới sạp hàng của mình, trong lòng vui sướng vạn phần.

Vì chỗ của ông ta vô cùng vắng vẻ, gần như không có khách tới.

“Cho hỏi cậu muốn mua gì?”, ông già chỉ bày vài cọng dược liệu khô héo trên quầy hàng, không khác gì đồ bỏ.

Trịnh Sở nhìn chăm chú mấy cọng dược liệu này, sau đó cầm lấy một nhánh cây nhìn có vẻ khô héo nhưng lại tràn đầy linh lực, hỏi: “Tôi lấy cây này”.

“Cây này giá mười ngàn”, ông già báo đúng giá trong lòng xong thì lại cảm thấy hơi cao quá, sợ người thanh niên này không mua.

Trịnh Sở cũng không cò kè mặc cả, chỉ nói: “Tôi lấy”.

Nhánh cây này nhìn rất tầm thường, thực tế nó lại là một trong những dược liệu cần thiết để luyện chế đan dược.

Đừng nói mười ngàn, với người biết nhìn hàng thì trăm ngàn hay triệu họ cũng mua ấy chứ.

Hơn nữa nhìn ông già này rất giống người mẹ đã qua đời của anh, nên Trịnh Sở không muốn mặc cả.

Dù gì mười ngàn với anh cũng chỉ là một con số mà thôi.

Ông già không ngờ Trịnh Sở lại mua, vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn ân nhân, cảm ơn ân nhân”.

Nhà ông ta nghèo khó, còn một người cháu vừa mới lên cấp 2.

Giờ là lúc nộp học phí, thấy Trịnh Sở mua dược liệu, ông ta vui sướng vô cùng.

Ông già chưa vui vẻ được bao lâu thì một thanh âm thô bạo vang lên: “Lão già, nhánh dược liệu này là của tôi kia mà, ông mừng cái gì?”

Trong lúc nói chuyện, một người đàn ông vóc người gầy yếu, trên cánh tay có xăm hình con giao long màu đen xuất hiện, nói với Trịnh Sở: “Người anh em có ánh mắt tốt thật, nhánh cây này là do tôi tốn bao nhiêu công mới lấy được đấy”.

Ông già sợ hãi nhìn kẻ này, nhưng vẫn nói: “Sáng nay anh đã bán nó cho tôi với giá một ngàn rồi mà? Sao giờ nó lại là của anh chứ?”

Tên xăm mình hừ lạnh nói: “Lão già, tôi chỉ bảo ông giữ giúp tôi để tránh ông ăn trộm nó thôi, giờ tôi đã về rồi, đương nhiên nó phải là của tôi”.

Thực ra cái tên xăm mình này chỉ vô tình nhặt được nhánh dược liệu trên.

Hắn ta cho rằng đây là cành củi khô, chẳng đáng mấy đồng, liền ép bán cho ông già, nói là nó có thể bán với giá mười ngàn.

Bây giờ có một thằng thừa tiền đến mua, hắn ta đương nhiên muốn đòi lại.

Ông già run rẩy, ngực phập phồng nói: “Sao mà anh vô liêm sỉ như vậy chứ? Có thể diện chút đi được không?”

“Tôi vô sỉ thế đấy, ông không phục chứ gì?”, tên xăm mình không coi ông già ra gì, dáng vẻ nghênh ngang.

Trong nhà ông già chỉ có mình ông ta và một đứa cháu cấp 2, loại người này rất đáng sợ, huống hồ sau lưng hắn ta còn là anh Báo.

Mấy người bán hàng xung quanh thấy ông già và tên xăm mình có tranh chấp thì đều chau mày.

Bọn họ biết cái tên này khốn nạn, vô sỉ, nhưng không dám lên tiếng.

Nếu lên tiếng thì họ sẽ gặp phiền phức rất lớn.

Trịnh Sở không quan tâm tên xăm mình nói gì, chỉ đặt dược liệu vào túi, sau đó đưa tiền cho ông già: “Mười ngàn đây, ông đếm xem đủ chưa”.

Ông già không ngờ Trịnh Sở lại đưa tiền cho mình, cảm động vô cùng, hốc mắt đỏ ửng: “Không cần đếm, tôi tin ân nhân sẽ không lừa tôi”.

Tên xăm mình thấy Trịnh Sở đưa tiền cho ông già thì lạnh giọng nói: “Nhóc con, mày có biết mình đang làm gì không?”

Nói rồi, hắn ta vươn tay ra cướp tiền từ chỗ ông già.

“Tiền này không phải của mày”, Trịnh Sở bình thản nói, không quan tâm

Anh duỗi tay phải ra, nắm chặt cánh tay của tên xăm mình.

“Đkm mày, mày muốn chết à!”, tên xăm mình nắm chặt tay, đấm về phía Trịnh Sở.

Trịnh Sở cũng không thèm nhìn tên xăm mình, nhấc chân lên đá vào bụng hắn ta, khiến hắn ta bay ra xa.

Ầm ầm.

Tên xăm mình đụng mạnh vào vách tường, miệng ngập máu.

Ông già thấy vậy thì lo lắng nói: “Ân nhân, cậu sẽ gặp phiền phức mất”.

“Ông cầm tiền rồi đi khỏi đây đi”, Trịnh Sở nói xong thì đi đến trước mặt tên xăm mình.

Tên xăm mình hung ác nhìn Trịnh Sở, hai mắt tràn ngập tơ máu: “Thằng chó, mày dám đánh tao, mày sẽ phải hối hận”.

“Hối hận?”, Trịnh Sở cười khinh, nhấc chân lên giẫm vào cánh tay của tên xăm mình, một phát giẫm nát xương tay của hắn ta.

Tên xăm mình cảm nhận được nỗi đau truyền từ cánh tay đến, kêu gào lên như heo bị chọc tiết.

“Anh Báo sẽ không tha cho mày đâu”, tên xăm mình gào lớn.

Trịnh Sở cười lớn: “Anh Báo? Là thằng khỉ tóc vàng đấy đúng không?”

“Mày dám bảo anh Báo là thằng khỉ tóc vàng à, có giỏi thì mày chờ đấy, tao gọi anh Báo đến”, tên xăm mình tuy đã bị Trịnh Sở đánh cho bán sống bán chết, nhưng vẫn không sợ Trịnh Sở.

Trịnh Sở cười: “Mày là cái đếch gì mà tao phải chờ mày?”

Anh không hề sợ anh Báo, lúc trước anh còn đánh hắn ta một trận rồi.

Tên xăm mình thấy Trịnh Sở không dám chờ, tưởng là anh sợ, bèn nói: “Mày đánh tao à, cho dù có trốn thật xa thì anh Báo cũng bắt được mày”.

Trịnh Sở lười nói nhảm với hắn ta, đá thẳng vào bụng tên xăm mình, khiến hắn ta ôm chặt bụng kêu oai oái.

Những người bán hàng khác thấy Trịnh Sở hành hung tên xăm mình, tuy rằng vui sướng trong lòng nhưng cũng rất sợ hãi.

Anh Báo đứng sau tên xăm mình giống như đại ca không ai dám chọc vào, nếu không sẽ rất không may.

Bây giờ Trịnh Sở đánh đàn em của hắn ta, e rằng cả đời này sẽ phải nằm lỳ trong bệnh viện mất.

Chương 14: Còn gây chuyện nữa tao sẽ chặt chân

“Rắn Đen, nghe nói chú vừa kiếm được một ngàn à, chỗ anh mày cũng đang có vài loại thảo dược đáng tiền, giúp anh kiếm chút đỉnh đi”, lúc này, một tên tóc vàng mặc áo hình con báo khẽ ngân nga câu hát đi tới.

Sau lưng hắn ta là mười mấy tên du côn nhuộm tóc đủ màu.

Đám du côn này đi nghênh ngang lảo đảo, giống như say rượu.

Đám con buôn nghe thấy tiếng anh Báo thì đều âm thầm lắc đầu, thương xót cậu thanh niên xấu số.

Vừa đánh Rắn Đen xong thì anh Báo đến.

Lần này chắc phải sống trong bệnh viện cả đời rồi.

“Anh Báo, anh đến đúng lúc quá ạ. Anh mau ngăn thằng kia lại giúp em với, nó cướp tiền của em rồi”, Rắn Đen thấy anh Báo đi tới thì như gặp cứu tinh.

Anh báo nhìn theo hướng Rắn Đen chỉ thì thấy bóng lưng Trịnh Sở đang chậm rãi đi ra khỏi cổng chợ dược liệu.

“Cmn, láo thế cơ à, thấy tao đến mà còn bình thản như thế”, anh Báo tức giận trong lòng, định dạy dỗ cho Trịnh Sở một trận, để anh biết đường ngoan ngoãn.

Anh Báo huơ tay, mười mấy tên du côn phía sau lập tức đi về phía Trịnh Sở, chuẩn bị ngăn anh lại, không cho anh ra ngoài.

Đến khi chúng vây Trịnh Sở lại, gương mặt tên nào tên nấy đều cứng lại, hàm răng run rẩy như gặp phải ma.

Anh Báo thấy phản ứng của chúng thì nhíu mày nói: “Một đám vô dụng, chúng ta đông thế này thì sợ gì một mình nó”.

Trong lúc ấy, hắn ta đã đi đến sau lưng Trịnh Sở, tay phải nhặt một cành cây khô, đánh vào ót Trịnh Sở.

Rắn Đen bị Trịnh Sở đánh, thấy anh Báo sắp trả thù cho mình thì vui mừng khôn xiết.

Hắn ta chịu đựng cơn đau bụng, cười lớn: “Thằng nhãi, dám đối đầu với tao, không biết tao đi theo anh Báo à?”

Rắn Đen vừa nói xong thì cây khô trong tay anh Báo cũng rơi xuống.

Ầm ầm.

Khi cây khô sắp chạm vào ót của Trịnh Sở thì anh đá chân phải về phía sau, làm anh Báo trực tiếp bị đá bay giữa không trung, phun ra máu tươi.

Rắn Đen thấy anh Báo bị đạp bay ra ngoài, trong lòng sợ hãi, cả người túa ra mồ hôi lạnh.

Trong đám du côn thì anh Báo là mạnh nhất, bình thường có thể một chấp mười.

Kết quả lại bị thanh niên này đá bay ra ngoài sau một chiêu, có thể thấy người này mạnh cỡ nào.

“Mày dám đánh anh Báo của tao!”, Rắn Đen tuy sợ hãi trong lòng nhưng vẫn gào lên, tỏ vẻ muốn báo thù cho anh Báo.

Nhóm con buôn xung quanh thấy uy lực của Trịnh Sở như vậy thì đều kinh hãi trong lòng.

“Cậu nhóc này dám đánh cả anh Báo”.

“Cậu ta có lai lịch gì mà mạnh thế”.

“Chưa thấy cậu ta bao giờ luôn”.

Trịnh Sở ngó lơ tiếng bàn tán xung quanh, chỉ bước đi ra ngoài.

Đám du côn ngăn trước mặt Trịnh Sở thấy anh bước đến thì đều run như cầy sấy.

Bọn chúng vội vàng tránh ra một đường cho Trịnh Sở đi qua.

Rắn Đen thấy đám du côn này sợ hãi Trịnh Sở như vậy thì càng khó chịu hơn.

Hắn ta la to: “Bọn mày bị làm sao vậy hả, bình thường anh Báo đối tốt với chúng mày như thế, bây giờ anh Báo bị đánh mà cũng không báo thù, để kẻ thù đi như thế à”.

Hắn ta vừa nói xong thì một tiếng bốp vang lên.

Khóe miệng anh Báo chảy máu, đi đến trước mặt Rắn Đen, tát một cái đau điếng vào mặt hắn ta: “Mày câm mồm ngay”.

Nói xong, hắn ta nhìn bóng dáng Trịnh Sở vừa rời đi và nói: “Người anh em, tôi có thể mời anh uống chén rượu không?”

Anh Báo biết người bình thường sẽ không thể mạnh mẽ như vậy được.

Người có thân thủ như vậy đều đến từ những gia tộc bất phàm.

Rõ ràng là người trước mắt này chính là kiểu người như thế. Loại không thân không thế như hắn ta, nếu chỉ ỷ vào bản thân là võ giả ám kình mà đi trêu chọc người như Trịnh Sở thì sẽ chết rất thảm.

Giờ chỉ có cách nịnh bợ mới là tốt nhất.

Trịnh Sở bình thản đáp: “Không rảnh”.

Anh Báo bị từ chối, cũng không tức giận:” Lần sau anh có rảnh thì tới đây tìm tôi, lúc nào cũng được, tiệm Karaoke Thiên Vũ là do tôi mở”.

Trịnh Sở không trả lời mà trực tiếp rời khỏi chợ dược liệu Giang Nam.

Rắn Đen thấy anh Báo nói năng nhẹ nhàng với Trịnh Sở như vậy, còn đọc cả tên quán Karaoke nhà mình ra.

Hắn ta xoa gương mặt sưng đỏ, hỏi: “Anh Báo, chỉ là một thằng cha giỏi đánh nhau mà thôi, việc gì phải coi trọng đến thế ạ?”

Hắn ta nói xong, anh Báo lại vung tay lên tát cho hắn ta một cái: “Thằng ngu, lần sau mày còn gây chuyện nữa thì tao sẽ chặt chân tay của mày”.

Anh Báo là võ giả ám kình nên hiểu rất rõ.

Càng hiểu rõ thì càng biết thế giới võ giả đáng sợ.

Trịnh Sở còn trẻ mà có thể đá bay hắn ta, chứng tỏ thực lực của hắn ta rất mạnh.

Vậy ít nhất cũng phải là võ giả minh kính sơ kỳ.

Rắn Đen thấy anh Báo nói vậy thì nào dám nghênh ngang nữa, bèn cúi đầu nói: “Em biết rồi ạ”.

Lúc này, Trịnh Sở vừa về đến nhà thì nghe thấy tiếng cãi nhau truyền ra.

“Con trai tôi đưa cô về nhà, cuối cùng lại nằm ở bệnh viện, không phải con hồ ly tinh nhà cô hại thì là ai hả?”

“Tôi không quan tâm, cô phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, không thì đừng hòng sống yên ổn”.

Hứa Thanh Vân bình thản giải thích: “Con trai bà bình thường tác phong không đứng đắn, bây giờ bị đánh còn trách móc tôi?”

“Không trách cô thì ai hả?”, một giọng nói thô lỗ của đàn ông vang lên: “Con trai tôi gần đây chỉ theo đuổi cô, hôm đó đưa cô về mới thế, chắc chắn là tại cô”.

Chương 15: Tôi dù chết cũng không thèm lấy loại vô dụng

Hứa Thanh Vân cạn lời, tư duy của bố mẹ Chu Khang đúng là kỳ quái.

Chu Khang đưa cô về nhà, xảy ra chuyện rồi lại đổ tội cho cô.

Hứa Thanh Vân muốn giải thích rằng bản thân hôm đó suýt thì bị Chu Khang cưỡng bức.

Cô không đi báo cảnh sát đã là ban phước rồi, thế mà hai ông bà quái gở này còn đến trách móc cô.

“Đồ hồ ly tinh, cô không nói đúng không?”, giọng ngọng líu ngọng lô của một người phụ nữ vang lên. Vừa nói, bà ta vừa vung tay phải ra định tát vào mặt Hứa Thanh Vân: “Nhà họ Chu chúng tôi ở Giang Nam cũng không phải dễ bắt nạt đâu”.

Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy thế thì cũng không ngăn cản mà chỉ đứng quan sát.

Két.

Cửa phòng mở ra, đúng lúc Trịnh Sở đi vào và thấy cảnh này.

Động tác của anh nhanh vô cùng, chỉ cần đi mấy bước là đã tới trước mặt người phụ nữ trung niên và bắt lấy tay của bà ta.

“Ai cho phép bà đánh cô ấy?”, Trịnh Sở lạnh lẽo nói, khiến người phụ nữ trung niên kia lạnh cả người.

Bà ta nhìn Trịnh Sở, hỏi: “Cậu là thằng quái nào? Chúng tôi đang nói chuyện với cô ta, liên quan gì đến cậu?”

Người đàn ông trung niên thấy vợ mình bị Trịnh Sở bắt chặt tay, giận dữ quát lên: “Chú ý thân phận của cậu đi, mau buông tay vợ tôi ra”.

Trịnh Sở cười ha ha, buông tay người phụ nữ kia ra, ngay sau đó vung tay phải lên tát vào mặt bà ta.

Bốp.

Trịnh Sở tát một cái thật mạnh, để lại cả dấu tay trên mặt người phụ nữ kia, khiến mặt bà ta sưng lên.

“Cậu dám đánh tôi?”, người phụ nữ trung niên bị tát, giận dữ quát lên.

Trong nhà họ Chu, chuyện gì cũng do bà ta quyết, không ai là dám khinh thường bà ta.

Thế mà bà ta lại bị một thanh niên vô danh tát, bà ta sao chịu nổi cơn giận này chứ.

“Cậu là cái chó gì mà dám đánh tôi hả? Có tin tôi khiến cậu không sống nổi ở thành phố Giang Nam này không?”

Trịnh Sở bình thản nhìn người phụ nữ đang ồn ào trước mặt, không nói câu nào, tiếp tục vung tay phải tát cái nữa.

Bốp!

Một bên mặt kia của Dương Ngọc Nương tức khắc sưng to lên.

“Cậu... cậu dám đánh tôi tiếp?”, Dương Ngọc Nương run rẩy chỉ vào mặt Trịnh Sở.

Bà ta không ngờ rằng lại có người hỗn láo như vậy, đánh bà ta hai cái liền.

Bà ta đường đường là nữ chủ nhân của nhà họ Chu ở Giang Nam, nếu người ngoài biết bà ta bị tát thì chắc sẽ cười bà ta thối mũi mất.

Dương Ngọc Nương hối hận vì đã không mang vệ sĩ theo. Nếu không bà ta nhất định sẽ đánh chết đôi vợ chồng Trịnh Sở - Hứa Thanh Vân chó chết này.

Chu Trang Tiêu ở bên cạnh ho khan hai tiếng, nói: “Tôi mặc kệ cậu là ai, nhưng cậu đã đánh vợ tôi, vậy sau này cậu đừng mơ mà sống được ở Giang Nam này nữa”.

Ông ta nói xong thì ngừng một chút rồi tiếp tục: “Còn cô, Hứa Thanh Vân, chỉ cần cô chịu lấy con trai tôi thì tôi sẽ xóa sạch món nợ này, cô chịu không?”

Lần trước Chu Khang bị Trịnh Sở đánh một trận, tuy có bị thương nhưng không quá nặng.

Gã liên tục nghĩ cách để làm nhục Hứa Thanh Vân, ví dụ như lấy Hứa Thanh Vân, sau đó chơi chán thì ly hôn, rồi tung tin đồn nhảm để nói xấu cô, làm cô mất hết danh dự.

Bởi vậy gã mới bảo Chu Trang Tiêu đến đây tìm Hứa Thanh Vân để làm mai.

Hứa Thanh Vân nghe Chu Trang Tiêu nói vậy thì bật cười: “Tôi dù chết cũng không thèm lấy loại vô dụng”.

Cô cực kỳ ghê tởm Chu Khang, còn ghét hơn cả Trịnh Sở của trước kia. Bảo cô lấy Chu Khang thì thà cô đi chết còn hơn.

“Chồng của cô trước kia chẳng phải cũng là hạng vô dụng à?”, Chu Trang Tiêu cười khẩy: “Nghe nói cậu ta mất tích ba năm rồi mới quay về, chính là cậu đây à?”

Trịnh Sở lạnh lùng nhìn Chu Trang Tiêu: “Nếu tôi không cho Thanh Vân lấy con trai ông thì ông định làm gì tôi?”

Chu Trang Tiêu nghe Trịnh Sở nói vậy thì cười khinh: “Cậu nghĩ cậu vẫn là thiếu gia nhà họ Trịnh đấy à? Nếu cậu giữ được mạng của mình thì tôi sẽ gọi cậu là bố”.

Trịnh Sở nghe Chu Trang Tiêu nói vậy, bật cười: “Vậy chúng ta cùng chờ xem”.

Chu Trang Tiêu thấy Trịnh Sở cứng rắn như vậy, trong lòng tràn đầy khinh bỉ.

Chỉ là loại vô dụng mà cũng tưởng mình ghê lắm.

Còn tưởng bản thân là cậu cả nhà họ Trịnh cơ đấy. Mai ông ta sẽ cho người đến phế bỏ tứ chi của Trịnh Sở, cho Trịnh Sở phải sống trong sự u ám cả đời.

Trước khi đi, Dương Ngọc Nương ác độc trừng Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân một cái, chỉ muốn băm vằm cả hai ra.

Sau khi đám người Chu Trang Tiêu rời đi, gương mặt lạnh lùng nhưng xinh đẹp của Hứa Thanh Vân lộ ra chút u sầu.

Cô không thích Trịnh Sở, nhưng vẫn lo lắng.

“Nhà họ Chu tuy không phải thế lực lớn của Giang Nam, nhưng cũng không dễ chọc. Hay giờ anh chạy đến nhà tôi tránh một kiếp nạn?”, Hứa Thanh Vân bình thản nói.

Trịnh Sở từ chối, không coi nhà họ Chu ra gì: “Chỉ là họ Chu thôi mà, có gì đặc biệt?”

Anh nói xong thì nhìn Hứa Thanh Vân: “Nếu tôi đi thì chẳng phải cô sẽ bị bọn họ ép lấy chồng à?”

Hứa Thanh Vân không ngờ đến bây giờ mà Trịnh Sở lại vẫn quan tâm đến mình.

“Tôi là con gái cả nhà họ Hứa, tôi sẽ có cách”, Hứa Thanh Vân nói xong thì quay lên tầng: “Tôi khuyên anh nên về bên nhà tôi một chuyến tránh nạn đi”.

Trịnh Sở nở nụ cười nhạt, mặc kệ đám người nhà họ Chu.

Bất kể nhà họ Chu mời đến đối thủ mạnh cỡ nào, Trịnh Sở tin rằng bản thân có thể chế phục đối phương trong một chiêu, thậm chí là giết chết.

Sáng sớm hôm sau.

Trịnh Sở dậy như thường ngày, nằm trên giường vận chuyển cửu huyền linh công.

Sau khi xong việc, anh mở cửa phòng ra thì thấy Hứa Thanh Vân đang ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại có chút sầu não.

Quảng cáo
Trước /155 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Không Làm Nũng Đâu! - Icemoon

Copyright © 2022 - MTruyện.net