Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vô Thượng Tiên Đế
  3. Chương 203-205
Trước /155 Sau

Vô Thượng Tiên Đế

Chương 203-205

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 203: Vị trí gia chủ

Ông cụ nhà họ Tạ nghe Trịnh Sở nói thế, nhưng sao ông ấy có thể tin được rằng anh không hề có sư phụ,

Ông cụ cho rằng Trịnh Sở không muốn để lộ ra môn phái của mình nên thôi không hỏi thêm nhiều nữa, tươi cười dẫn theo Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở cùng lên khu biệt thự trên núi.

Nhóm võ giả tuần tra ban nãy trông thấy Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở đi theo ông cụ nhà họ Tạ lên khu biệt thự trên đỉnh núi thì sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống, may là lúc nãy họ vẫn chưa ra tay, nếu không sẽ chết rất thảm.

Chẳng mấy chốc, ông cụ nhà họ Tạ đã dẫn Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở cùng lên biệt thự trên đỉnh núi.

Bên trong biệt thự trên đỉnh, tất cả đều là những nhân vật nắm quyền của nhà họ Tạ Thanh Châu.

Mỗi một người nhà họ Tạ trong số đó, chỉ cần rời khỏi khu biệt thự này, đều sẽ trở thành những nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió bên ngoài.

Bây giờ, tất cả họ đều ngồi trong sảnh của khi biệt thự nhà họ Tạ, chuyện Tạ Bá Ngọc trở về nhà họ Tạ ở Thanh Châu gây chuyện, bọn họ thấy rất ngạc nhiên, Tạ Bá Ngọc có cái gì mà lại dám quay về Thanh Châu này để tranh giành với Tạ Bá Kim.

Chờ đến khi Tạ Bá Ngọc, Trịnh Sở và ông cụ nhà họ Tạ đến thì các tinh anh của nhà họ Tạ đều tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Tạ Bá Ngọc.

Trong lòng họ đã sớm phán cho Tạ Bá Ngọc án tử hình, đã bị Tạ Bá Kim giết chết rồi mới đúng, nay lại xuất hiện ngay trước mặt họ, trong lòng họ phải kinh ngạc đến mức nào cơ chứ.

“Tạ Bá Ngọc, tại sao cậu lại ở đây?”

“Tạ Bá Kim đâu?”

Khi một đám tinh anh nhà họ Tạ lên tiếng thì trong lòng cũng đang cân nhắc, liệu có phải ông cụ đã ra tay để Tạ Bá Ngọc không phải chết hay không.

Nhưng đó cũng không phải là cách hay ho gì, một khi Tạ Bá Ngọc rời khỏi nhà họ Tạ ở Thanh Châu thì cũng sẽ bị Tạ Bá Kim giết ngay thôi.

Tình cảm của hai anh em này thật sự rất tệ, đến mức không cách nào bình yên ngồi cùng một chỗ với nhau được nữa.

Tạ Bá Ngọc nghe người của nhà họ Tạ ở Thanh Châu hỏi thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, rất có phong phạm và tôn nghiêm của người cầm quyền, lên tiếng: “Tạ Bá Kim đã chết”.

Ông ta nói xong thì dừng lại một chút: “Các người còn gì muốn hỏi nữa không?”

Mọi người nhà họ Tạ nghe Tạ Bá Ngọc nói thế thì nụ cười chợt cương cứng ngay trên mặt.

Bọn họ cứ thấy có gì đó là lạ, thực lực của Tạ Bá Ngọc làm sao địch lại Tạ Bá Kim được cơ chứ.

Huống chi Tạ Bá Kim còn mang theo nhiều cao thủ nhà họ Tạ như thế, cả Cát Húc cũng được dẫn theo, sao có thể bị Tạ Bá Ngọc giết chết được cơ chứ.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đưa ra phán đoán rằng Tạ Bá Kim chết vì ông cụ nhà họ Tạ ra tay.

Mọi người nhà họ Tạ dần bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Tạ Bá Ngọc không có mấy phần tôn kính.

Ông cụ nhà họ Tạ biết thời gian của mình không còn nhiều, e là đêm nay cũng phải rời khỏi cõi đời này.

Ông thấy mọi người nhà họ Tạ đều ở đây, đứa con trai mình yêu thương nhất cũng đã từ thành phố Giang Nam đến đây.

Ông cụ nhà họ Tạ với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, đầu tiên là tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, rồi chậm rãi mở miệng nói.

“Hôm nay Bá Ngọc từ thành phố Giang Nam trở về là làm theo lệnh tôi, tôi muốn giao lại vị trí gia chủ nhà họ Tạ này cho Tạ Bá Ngọc”.

Còn tiếng gia chủ đám người bên cạnh Tạ Bá Kim luôn miệng gọi đó, chẳng qua cũng chỉ để lấy lòng Tạ Bá Kim mà thôi.

Tạ Bá Kim hoàn toàn không được làm gia chủ nhà họ Tạ.

Ông cụ nhà họ Tạ vừa nói xong thì mọi người nhà họ Tạ đều tỏ vẻ không tin, không phục. Bọn họ cảm thấy Tạ Bá Ngọc không đủ tư cách trở thành gia chủ nhà họ Tạ.

Bọn họ rất muốn lên tiếng phản bác, nhưng ông cụ nhà họ Tạ lại đang ngồi đây.

Nếu phản bác, e rằng sẽ rước lấy cơn bực tức của ông cụ, đến lúc đó sẽ rất khó làm việc.

Tuy ông cụ nhà họ Tạ đã già cỗi, nhưng sống đã lâu, ánh mắt ông cũng rất sắc bén.

Ông nhìn mọi người đang có mặt ở đây, nói: “Nếu các người không phục, thì có thể tìm Bá Ngọc khiêu chiến, người thắng sẽ kế nhiệm vị trí gia chủ, người thua thì ngoan ngoãn chấp nhận đi”.

Ông cụ nhà họ Tạ vừa nói dứt lời thì trong lòng mọi người có mặt ở đây đã dấy lên một cơn sóng to gió dữ.

Vị trí gia chủ nhà họ Tạ, với mọi người trong nhà họ Tạ mà nói, chính là sự tồn tại quá cao nên không thể với tới.

Tuy là bọn họ cũng rất muốn làm, nhưng lại biết với huyết mạch của họ thì hoàn toàn không thể kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Tạ.

Nếu hôm nay ông cụ nhà họ Tạ đã nói thế, thì sao lòng họ lại không vui cho được, đây đúng là một miếng thịt béo.

Huống chi Tạ Bá Ngọc còn bị Thủy Nguyệt Thiên đánh bại, thực lực đã rơi xuống cảnh giới võ giả minh kình.

Chuyện này mọi người trong nhà họ Tạ đều biết, cả người của gia tộc khác cũng biết.

Năm đó Tạ Bá Ngọc cũng vì chuyện này nên mới rời khỏi nhà họ Tạ.

Tuy mọi người nhà họ Tạ, không phải ai cũng là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền, nhưng lại cảm thấy việc đánh bại Tạ Bá Ngọc là chuyện hết sức dễ dàng.

“Ông cụ nói thật ư?”

“Nếu là thật thì sao, chúng ta cứ thử một lần”.

Hai mắt bọn họ rực lửa, lên tiếng hỏi ông cụ.

Ông cụ nhìn sang Tạ Bá Ngọc, sau đó lại gật đầu: “Thật”.

Vừa đáp xong, đã có người nhà họ Tạ bước ra.

Thực lực của người này chính là cảnh giới minh kình đỉnh phong, dù chưa đạt tới tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng mình sẽ đánh bại được Tạ Bá Ngọc.

Ông ta nhìn Tạ Bá Ngọc, mặt tự tin cười nói: “Bá Ngọc, đắc tội”.

Vẻ mặt Tạ Bá Ngọc hết sức nghiêm túc, gật đầu: “Bắt đầu đi”.

Vừa mới nói xong thì đối phương đã nhanh chóng ra tay, ra một đòn thật mạnh với Tạ Bá Ngọc, muốn dùng một đòn để đánh bại ông ta.

Tạ Bá Ngọc hết sức bình thản, nhìn thấy đối phương ra tay, tay phải ông ta giơ lên không trung.

Ầm.

Người đó trực tiếp bị một luồng khí kình không biết từ đâu ra đánh trúng, cơ thể bay lên, như con diều đứt dây văng ra mấy chục mét, sau đó rơi mạnh xuống.

Tạ Bá Ngọc giải quyết người đó xong thì nhìn mọi người nhà họ Tạ, mở miệng nói: “Còn ai nữa không?”

Mọi người hoàn toàn không ngờ sức mạnh của Tạ Bá Ngọc đã được khôi phục.

Nhưng khôi phục lại cảnh giới hóa huyền thì sao, đâu phải nơi này không có tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền.

Huống chi, vị trí gia chủ thật sự quá béo bở, dù biết không thể đánh lại Tạ Bá Ngọc, bọn họ cũng sẽ ra tay.

Chương 204: Bằng chứng

Rầm rầm rầm.

Ai trong số người nhà họ Tạ bước ra cũng đều bị đánh bay, động tác nhanh gọn lưu loát, không hề có chút hành động dư thừa nào.

Chỉ trong chốc lát, người nhà họ Tạ đã nằm dài dưới đất, có người gãy xương ngực, có người gãy xương tay, ai cũng phát ra tiếng kêu rên thảm thiết như cắt tiết heo.

Ông cụ nhà họ Tạ trông thấy Tạ Bá Ngọc đánh bại người nhà họ Tạ dễ dàng như thế thì tươi cười, nói: “Bá Ngọc, từ hôm nay trở đi, con chính là gia chủ của nhà họ Tạ”.

Vừa nói xong, ông ta lại lấy một lá cờ nhỏ màu đen trong ngực ra.

Lá cờ màu đen rất nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay người trưởng thành, trông cứ như một món đồ chơi vậy.

Người nhà họ Tạ đang nằm dưới đất kêu thảm, nay tất cả đều ngậm miệng, hai mắt trừng lớn nhìn lá cờ máu đen đó.

Lá cờ đen nhỏ xíu đó chính là pháp bảo linh khí mà ông cụ nhà họ Tạ có được.

So với chùy sắt bé tí của Cát Húc thì lá cờ đen này còn đáng sợ hơn chữ đáng sợ rất nhiều.

Tại sao năm đó Cát Húc lại trở thành cao thủ nhà họ Tạ, cũng chỉ vì bị lá cờ đen này đánh bại, sau đó cúi đầu trở thành người làm việc cho nhà họ Tạ vậy thôi.

Tạ Bá Ngọc nhìn thấy lá cờ màu đen đó với ánh mắt phức tạp, nhìn ông cụ nói: “Bố, đây… Là pháp bảo bố luôn mang bên mình, cho con thế không hay lắm đâu”.

Ông ta vẫn chưa biết bố mình, cũng là ông cụ nhà họ Tạ không thể sống được bao lâu nữa. Ông cụ nghe Tạ Bá Ngọc nói thế thì hiền lành nói: “Sau này nhà họ Tạ Thanh Châu này phải trông cậy vào con rồi”.

Ông nói xong thì dừng lại một chút, giọng hơi nghẹn ngào: “Bá Ngọc, bố con chúng ta đã không được gặp nhau hai mươi năm rồi, đêm nay chúng ta hãy tâm sự với nhau đi”.

Trước khi qua đời, ông cụ muốn được nói chuyện thật nhiều với Tạ Bá Ngọc, muốn biết bao năm nay con trai mình đã sống thế nào.

Tuy rằng ông cũng từng cử người điều tra cuộc sống của Tạ Bá Ngọc, nhưng những tư liệu điều tra được đều không đáng tin cậy là mấy.

Tạ Bá Ngọc gật đầu, mỉm cười nói: “Được”.

Ông cụ nhà họ Tạ vừa nói vừa dẫn Tạ Bá Ngọc đi về phía một căn biệt thự màu vàng nhạt.

Biệt thự màu vàng nhạt đó chính là chỗ ở của Tạ Bá Ngọc năm đó, nhiều năm qua đi rồi nhưng vẫn không có ai vào ở.

Không phải là chẳng có ai muốn vào, chỉ là ông cụ không cho phép bất kỳ ai đặt chân vào đó.

Mọi người nhà họ Tạ thấy Tạ Bá ngọc và ông cụ đã về biệt thự để trò chuyện thì đều gọi võ giả nhà mình đến để họ dìu mình đi chữa thương.

Về phần Trịnh Sở thì hẳn là không có ai để ý tới anh, dù sao thân phận của anh nay đã khác, bạn của gia chủ nhà họ Tạ ở Thanh Châu, chọc giận anh, e là ngứa đòn.

Một mình Trịnh Sở ngồi bên ngoài, nhìn bầu trời đêm đầy sao, trong đầu lại hiện lên cái ngày ở nhà họ Trịnh Vân Châu năm đó.

Anh cảm thấy, đã đến lúc phải cho người nhà họ Trịnh ở Vân Châu một kết thúc.

Mười giờ đêm hôm đó.

Biệt thự màu vàng nhạt của Tạ Bá Ngọc có tiếng khóc đau đớn vang lên.

Âm thanh rất lớn, cũng rất đau khổ, như đứa trẻ nhỏ bị vứt bỏ, òa khóc khi không thể tìm thấy bố mẹ mình vậy.

Người nhà họ Tạ nghe thấy tiếng khóc đột ngột vang lên, tất cả đều ra khỏi biệt thự nhà mình.

Bọn họ hết sức khó hiểu, tại sao Tạ Bá Ngọc lại khóc lóc thê thảm như thế, có phải là vị trí gia chủ đã bị ông cụ giành lại rồi không.

Mang theo sự tò mò của mình, người nhà họ Tạ nhanh chóng đi vào biệt thự của Tạ Bá Ngọc.

Khi họ vào đến nơi thì trông thấy ông cụ với nụ cười hạnh phúc trên môi, đang ngồi ngay ngắn trên ghế.

Chỉ là cơ thể đã cứng đờ, không còn chút sức sống nào.

Tạ Bá Ngọc ngồi chồm hổm trước mặt ông cụ, mắt đã sưng vù lên vì khóc nhiều, nước mắt thấm đẫm mặt ông ta.

Người nhà họ Tạ thấy thế thì đều ngồi xổm xuống, cùng nhau khóc lớn.

Tuy là quan hệ của họ với ông cụ không được tốt lắm, nhưng những lúc thế này, không khóc cũng không phải khóc, làm bộ làm tịch không nên hồn thì sẽ bị người ta bới móc nhược điểm, dẫn tới chuyện lớn.

Đám người kia làm bộ làm tịch khóc một lúc thì có người đã mở miệng kiếm chuyện với Tạ Bá Ngọc.

“Bá Ngọc, tại sao ông cụ lại đột nhiên chết thế này?”

“Có phải cậu quá ham muốn vị trí gia chủ nên vội vàng ra tay giết ông cụ không”.

Bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ là biết ngay ông chỉ chết già bình thường mà thôi.

Nhưng họ lại không muốn để cho Tạ Bá Ngọc lên làm gia chủ dễ dàng như thế, ít nhất cũng phải cho ông ta đòn ra oai phủ đầu, nói cho ông ta biết bọn này không dễ chọc.

Sau này nên cho họ nhiều lợi thế một chút, nếu không ông ta cũng chẳng có quả ngọt để ăn đâu.

Nếu là Tạ Bá Kim thì bọn họ cũng chẳng có lá gan này, sợ bị Tá Bá Kim vung tay đánh cho mình bất tỉnh.

Tạ Bá Ngọc nghe bọn họ nói thế thì nước mắt dần thôi không chảy nữa.

Hốc mắt đỏ bừng nhìn bọn họ nói: “Sao tôi có thể giết chết bố mình được, các người đừng có nói linh tinh”.

Tạ Bá Ngọc nói thế, trong lòng người nhà họ Tạ đều thầm nở nụ cười.

Bọn họ đoán đúng, Tạ Bá Ngọc thật sự rất dễ bắt nạt.

Tạ Bá Ngọc nghe mọi người nhà họ Tạ nói thế thì mở miệng quát lớn: “Đừng nói linh tinh, cứ mở miệng ra nói bậy thì đừng trách sao tôi không khách sáo”.

“Có tật giật mình hả?”, có người nói với cái giọng khó chịu.

“Cậu nói không phải cậu giết thì cậu đem bằng chứng ra đây”, có người tiếp tục mở miệng, bắt Tạ Bá Ngọc đưa ra bằng chứng.

Tạ Bá Ngọc thật sự không có bằng chứng, ông cụ đang ngồi nói chuyện với ông ta tới mười giờ thì bỗng nhiên rời khỏi cõi đời.

Làm sao ông ta có bằng chứng được.

Người nhà họ Tạ thấy Tạ Bá Ngọc kinh ngạc, trong lòng đang đắc ý thì một giọng nói sắc bén vang lên: “Các người đừng có mà ức hiếp người quá đáng”.

Mọi người nghe thấy giọng nói đó thì đều quay lại nhìn, trông thấy bóng dáng Trịnh Sở dần xuất hiện trước mặt bọn họ.

Chương 205: Nhà họ Trịnh ở Vân Châu

Bọn họ thấy Trịnh Sở chỉ chừng đâu đó hai mươi tuổi, thế mà lại dám mở miệng quát lớn ở đây.

Người nhà họ Tạ lập tức đáp trả: “Ranh con càn rỡ cái gì, đây là nhà họ Tạ, không phải là nơi mà cậu có thể diễu võ giương oai”.

“Đừng tưởng cậu có Tạ Bá Ngọc che chở thì có thể ngông cuồng như thế”.

Người nhà họ Tạ tưởng rằng Trịnh Sở là tay chân của Tạ Bá Ngọc, lại không biết thực lực của Trịnh Sở đáng sợ đến mức nào.

Nếu bọn họ biết được Tạ Bá Kim chết trong tay Trịnh Sở thì chắc đã quỳ rạp xuống đất run rẩy rồi, làm sao dám há miệng dạy dỗ anh.

“Các người không được bất kính với cậu Trịnh”, Tạ Bá Ngọc thấy người nhà họ Tạ dám quát Trịnh Sở thì làm sao có thể để chuyện đó tiếp diễn được.

Nên biết rằng, nếu như không có Trịnh Sở thì ông ta đã bị Tạ Bá Kim đánh chết rồi, làm sao có thể sống đến hôm nay để trở thành gia chủ nhà họ Tạ.

Người nhà họ Tạ không xem mệnh lệnh của Tạ Bá Ngọc ra gì, bọn họ tin rằng Tạ Bá Ngọc sẽ không đánh chết mình.

Trong đó có một người mở miệng nói: “Cái gì mà cậu Trịnh, còn bé tí mà đã dám ngang ngược như thế, để tôi xem cậu mạnh đến mức nào”.

Vừa mới nói xong thì người đó đã dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trước mặt Trịnh Sở, nắm đấm mang theo sức mạnh ngàn cân đánh về phía anh.

Trịnh Sở thấy người đó bắt đầu tấn công mình, vẻ mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh, không chút gợn sóng nào, cứ như đang nhìn một con kiến nhỏ bé: “Muốn chết”.

“Chết đến nơi rồi còn dám kiêu ngạo”, người đó cũng không định buông tha cho anh, muốn cho anh một đòn thật nặng, kết liễu mạng sống của anh, tiện thể cho Tạ Bá Ngọc một lời cảnh cáo.

Trịnh Sở chậm rãi giơ tay phải lên, vung nhẹ về phía người nhà họ Tạ đang hùng hổ nhào tới.

Ầm ầm.

Người đó còn chưa kịp tới gần Trịnh Sở thì đã bị một sức mạnh cực lớn đánh bay ra ngoài, nội tạng đều nát hết cả, miệng phun máu tươi, ngã dưới đất và tắt thở.

Mọi người có mặt ở đó thấy Trịnh Sở giết chết người kia thì lập tức dùng ánh mắt phức tạp và vẻ mặt kì lạ nhìn anh.

Bọn họ thật sự không ngờ một thanh niên chỉ chừng hai mươi tuổi mà thực lực lại mạnh đến bất ngờ, dễ dàng giết chết người đó như thế.

Bầu không khí bỗng chốc chìm vào sự yên tĩnh đầy quỷ dị, không có ai mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng thở mỏng manh.

Trịnh Sở nhìn người nhà họ Tạ cuối cùng cũng đã ngậm miệng lại, anh lạnh nhạt nói: “Ông Tạ không giết các người, điều đó không có nghĩa là tôi cũng sẽ tha mạng cho bất kì ai”.

Người nhà họ Tạ nghe những lời Trịnh Sở hờ hững nói ra, chỉ thấy lạnh từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, khí lạnh thổi quét toàn thân.

Bọn họ đã bị thủ đoạn như sấm giật gió rền của Trịnh Sở dọa sợ, nào dám phản bác nữa, ai cũng lắc đầu nói: “Không dám, chúng tôi không dám”.

Tạ Bá Ngọc nhìn Trịnh Sở, giọng đầy cung kính nói: “Cảm ơn cậu Trịnh”.

Trịnh Sở bình thản nói: “Chuyện nhỏ thôi mà”.

Tạ Bá Ngọc nghe anh nói thế, bản thân biết rất rõ mình mắc nợ Trịnh Sở rất nhiều, trả cả đời cũng chưa chắc đã trả hết.

Ông ta thầm thề rằng chỉ cần Trịnh Sở cần, thì dù lên núi đao xuống biển lửa ông ta cũng không từ chối.

Reng reng reng.

Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Trịnh Sở cầm điện thoại di động lên xem, là Hứa Thanh Vân gọi tới.

Anh lập tức nghe máy, chợt nghe được giọng nói lo lắng của Hứa Thanh Vân: “Trịnh Sở, bây giờ anh đang ở đâu thế?”

Hứa Thanh Vân nghe thấy giọng Trịnh Sở thì sự lo lắng mới nguôi ngoai phần nào, nói: “Tôi đang ở nhà, người từ Vân Châu tìm tới”.

“Nhà họ Trịnh Vân Châu ấy hả?”, Trịnh Sở nghĩ đến nhà họ Trịnh ở Vân Châu trước tiên.

“Ừ, bọn họ nói là có chuyện tìm anh, nếu anh không đến thì Tạ Phi Phi sẽ bị giết”, lẽ ra Hứa Thanh Vân không định gọi cho Trịnh Sở, nhưng Tạ Phi Phi lại nằm trong tay đối phương.

Nếu không gọi cho Trịnh Sở, Tạ Phi Phi sẽ bị người nhà họ Trịnh ở Vân Châu bên kia cử người tới giết chết.

Huống chi thực lực của Trịnh Sở cũng có vẻ khá mạnh, Hứa Thanh Vân tin anh có thể đối phó đám người đó.

Trịnh Sở nghe cô nói thế thì mở miệng hỏi: “Người đó có ở bên cạnh cô không?”

Anh phải nói với người đó rằng không được phép tổn thương đến Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi, nếu không hậu quả đó sẽ là thứ họ không bao giờ lường trước được.

Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói xong thì nhìn sang người đàn ông âm u cao một mét bảy bên cạnh mình, nói: “Trịnh Sở muốn nói chuyện với anh”.

Người đàn ông âm u đó nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì vươn tay giật lấy điện thoại, cười khẩy nói: “Trịnh Sở, tôi không cần biết bây giờ cậu đang ở đâu, nhưng nếu cậu dám giết chết Trịnh Bưu thì đúng thật là to gan làm loạn”.

“Nay tôi cho cậu một cơ hội, sáng mai mười giờ, nếu không xuất hiện ở tiểu khu Thiên Hà thì vợ và em vợ của cậu cứ chờ chết đi”.

Vừa nói xong, người đàn ông đó đã ném mạnh điện thoại xuống đất, khiến nó nát bấy thành nhiều mảnh.

Người đàn ông đó nhìn Hứa Thanh Vân, giọng hung ác nói: “Nhớ kỹ, thằng chồng rác rưởi của cô mà không ló cái mặt ra vào sáng mai thì cô cứ chờ chết đi”.

Nói xong, người đó đeo chiếc ba lô kiểu dáng nữ, ra khỏi phòng.

Hứa Thanh Vân nhìn theo bóng lưng người đó rời, nhìn Tạ Phi Phi bên cạnh bị dây thừng quấn chặt như bánh chưng, lên tiếng: “Phi Phi, em có sao không?”

Tạ Phi Phi lắc đầu, giọng yếu ớt nói: “Chị họ, đám người đó là nhà họ Trịnh Vân Châu hả, tại sao họ lại muốn đối phó anh rể”,

Cô ấy thật sự không hiểu, đều là người của một gia tộc, tại sao phải tàn sát lẫn nhau.

Hứa Thanh Vân lắc đầu nói: “Gia tộc càng lớn thì mâu thuẫn của nó lại càng nhiều”.

Cô nói xong thì thở dài, mong là Trịnh Sở có thể bình an.

Tạ Phi Phi nhìn vẻ mặt Hứa Thanh Vân, hỏi: “Chị đang lo lắng cho anh rể hả?”

“Không, chị đang lo cho em”, Hứa Thanh Vân giải thích.

Nhà họ Tạ, Vân Châu.

Vẻ mặt Trịnh Sở lập tức trở nên nghiêm túc sau khi người đàn ông kia cúp điện thoại, hai nắm đấm siết chặt.

Giọng anh đầy lạnh lẽo nói: “Trịnh An, mày thật to gan, dám đụng tới người phụ nữ của tao”.

Trịnh Sở biết, cả nhà họ Trịnh ở Vân Châu, chỉ có mình Trịnh An sở hữu giọng nói dịu dàng âm u như con gái, nghe buồn nôn.

Người nhà họ Tạ thấy Trịnh Sở tức giận thì ai cũng cúi đầu xuống thật thấp, sợ anh nổi giận rồi tai vạ lại ập đến đầu mình.

Quảng cáo
Trước /155 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta

Copyright © 2022 - MTruyện.net