Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vô Thượng Tiên Đế
  3. Chương 221-223
Trước /155 Sau

Vô Thượng Tiên Đế

Chương 221-223

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 221: Pháp bảo linh khí

“Cho dù Trịnh Sở có mạnh, có giỏi đến đâu đi chăng nữa, tuổi tác cũng chỉ dừng lại ở đó, ở tuổi này không thể đạt tới cảnh giới bán thần, thắng bại hôm nay đã định”.

Có người đã đưa ra kết luận rằng hôm nay Trịnh Sở chắc chắn sẽ bại dưới tay Trịnh Bất Phàm.

Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường rất phấn khích khi nhìn thấy thủ đoạn mà Trịnh Bất Phàm thi triển ra.

Trước đó bọn họ bị Trần Anh áp chế quá thảm hại, bị một cô gái ức hiếp như vậy, nếu truyền ra ngoài không biết sau này bọn họ lăn lộn ở Hoa Hạ kiểu gì.

Bọn họ mang theo ánh mắt hung hãn nhìn về phía Trần Anh, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn: “Trần Anh, hôm nay tôi sẽ khiến cô chết không được tử tế”.

Nhìn quả bóng nước mà Trịnh Bất Phàm dùng phương pháp của cảnh giới bán thần ngưng tụ lại, Trịnh Sở cười ha hả nói: “Trịnh Bất Phàm, có chút thủ đoạn này mà cũng muốn giết tôi à?”

Nghe thấy lời của Trịnh Sở, Trịnh Bất Phàm cho rằng Trịnh Sở còn trẻ thiếu hiểu biết, không biết cái gì gọi là sức mạnh tuyệt đối, tự cho mình là mạnh mẽ, là bất khả chiến bại.

Hôm nay ông ta nhất định phải xử tử Trịnh Sở, nếu không truyền ra ngoài, sau này ông ta không còn mặt mũi gì nữa.

Trịnh Bất Phàm đã quyết, hôm nay Trịnh Sở phải chết.

Nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lẽo của ông ta nhìn về phía quả bóng nước ngưng tụ giữa không trung.

Trong quả bóng nước đã ẩn chứa kha khá năng lượng, Trịnh Bất Phàm hô lớn: “Thủy cực đạn”.

Vừa dứt lời, có âm thanh sôi trào trong quả bóng nước, như thể nó vừa được nung ở nhiệt độ cao vậy.

Những người có mặt bao gồm cả ba cao thủ cảm nhận được năng lượng tỏa ra từ quả bóng nước, cơ thể họ bất giác run lên.

Cỗ năng lượng này thực sự quá mạnh, cho dù bọn họ chỉ còn cách cảnh giới bán thần một chút, nhưng bọn họ vẫn phải đầu hàng trước cỗ sức mạnh này.

Nhìn sức mạnh phát ra từ quả bóng nước, khóe miệng Trịnh Sở dấy lên tia giễu cợt, anh cười nói: “Tôi cho ông ra tay trước đó”.

“Đồ nghịch tử không biết trời cao đất dày”, Trịnh Bất Phàm vừa dứt lời, quả bóng nước bắn về phía Trịnh Sở như thể sao băng.

Vẻ mặt Trịnh Sở rất bình tĩnh, thấy quả bóng nước to như quả bóng rổ càng ngày càng đến gần mình, anh duỗi tay phải ra, trên ngón tay trỏ xuất hiện một ngọn lửa u ám.

Thấy ngọn lửa trên ngón tay Trịnh Sở, Trịnh Bất Phàm cười ha hả nói: “Tao không cần quan tâm trong ba năm này mày có được sức mạnh gì, tao chỉ biết rằng hôm nay cuộc đời mày sẽ chấm hết”.

Lực tấn công của quả bóng nước nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực chất năng lượng của nó rất mạnh mẽ, cho dù là Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng khi bị quả bóng nước này đập nhẹ vào cũng có thể khiến bọn họ biến thành đống thịt vụn.

Về phần Trịnh Sở, cho dù mạnh hơn ba cao thủ một chút, nhưng đến cuối cùng cũng phải chết.

Ngay lúc Trịnh Bất Phàm chuẩn bị giết Trịnh Sở rồi xử lý luôn kẻ phản bội Trần Anh thì ngọn lửa u ám trên đầu ngón tay Trịnh Sở quấn quanh quả bóng nước như thể con rắn nhỏ vậy.

Theo lẽ thường, một ngọn lửa nhỏ như vậy sẽ bị dập tắt khi tiếp xúc với bóng nước.

Huống hồ đây là quả bóng nước mà Trịnh Bất Phàm thi triển ra khi ông ta đã đạt tới cảnh giới bán thần, uy lực bên trong rất mạnh, cho dù ngọn lửa này phi thường đến đâu cũng sẽ bị dập tắt một cách dễ dàng.

Nhưng những gì diễn ra tiếp theo khiến đám người phải trừng mắt ra vì khó tin.

Khi con rắn lửa nhỏ được hình thành bởi ngọn lửa mờ ảo tiếp xúc với quả bóng nước do Trịnh Bất Phàm thi triển ra, nó không những không bị thiêu dụi, ngược lại còn quấn quanh lấy nhau.

Một lát sau, ngọn lửa đã bao trùm lên toàn bộ quả bóng.

Quả cầu nước ban đầu giờ đã biến thành quả cầu lửa bùng cháy với ngọn lửa mờ ảo.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Trịnh Bất Phàm có chút kinh ngạc, ông ta không ngờ thực lực của Trịnh Sở mạnh như vậy, cư nhiên có thể khiến ngọn lửa cuốn lấy quả bóng nước của ông ta.

Nhưng vậy thì đã sao chứ, quả bóng nước vẫn đang hung mãnh bắn về phía Trịnh Sở, chỉ cần đập trúng người, cuộc đời của Trịnh Sở sẽ kết thúc tại đây.

Lúc này trên khuôn mặt bình thản của Trịnh Sở lại nở một nụ cười, như thể anh đã đoán được hết suy nghĩ của Trịnh Bất Phàm.

“Phản công!”, Trịnh Sở vừa dứt lời, quả bóng nước bị bao quanh bởi ngọn lửa chỉ còn cách mặt Trịnh Sở 5cm bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung, không thể tiếp tục tiến lên.

Ngay sau đó, quả bóng nước lao thẳng vào chỗ Trịnh Bất Phàm với tốc độ gấp trăm lần ban nãy như thể nó bị một cỗ lực khổng lồ đánh trúng vậy.

Thấy cảnh tượng này, Trịnh Bất Phàm không khỏi kinh ngạc, đúng lúc ông ta định chạy thì quả bóng nước đã ập tới.

Ầm ầm.

Bịch.

Quả bóng nước quấn trong ngọn lửa đập vào người Trịnh Bất Phàm, khiến ông ta ngã lộn ngược, máu tươi tràn ra từ trong miệng.

Sắc mặt ông ta tái nhợt, vô cùng phẫn nộ nói: “Trịnh Sở, mày dám đả thương tao”.

Trịnh Bất Phàm không ngờ rằng năng lực của Trịnh Sở lại mạnh như vậy, đến cả chiêu thức của ông ta cũng bị Trịnh Sở phản kích lại.

Ông ta không tin, ở độ tuổi của Trịnh Sở có thể đạt tới cảnh giới thuật pháp chân nhân.

Dù sao thì tu luyện thuật pháp khó khăn hơn tu luyện võ đạo hàng trăm lần.

Trịnh Sở nhìn Trịnh Bất Phàm với vẻ mặt tái nhợt, lạnh giọng nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu”.

“Mày...”, Trịnh Bất Phàm duỗi tay phải lau vết máu trên khóe miệng, cơ thể yếu ớt, căm phẫn gào thét: “Trịnh Sở, mày đang tự tìm đường chết!”

Thấy Trịnh Sở vậy mà lại có thể khiến một người đạt đến cảnh giới bán thần là Trịnh Bất Phàm bị thương, hơn nữa còn dùng chính chiêu thức của Trịnh Bất Phàm đánh lại ông ta, trên mặt ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường mang theo vẻ kinh hoàng và khó hiểu.

Đám người trong gia tộc nhà họ Trịnh người nào người nấy cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Bọn họ thực sự không hiểu nổi, trước đây Trịnh Sở chỉ là một kẻ vô dụng, còn chưa từng tu luyện võ đạo, rốt cuộc Trịnh Sở đã trải qua những gì.

Chỉ trong ba năm đã đạt tới cảnh giới thuật pháp chân nhân.

Cũng chỉ có cảnh giới thuật pháp chân nhân mới có thể dễ dàng đánh bại võ giả cảnh giới bán thần.

Lúc này Trịnh Bất Phàm đã sắp phát điên lên rồi, thấy mình không thể hạ gục được Trịnh Sở, ông ta trực tiếp dùng pháp bảo linh khí.

Những gia tộc như nhà ông ta đều có pháp bảo linh khí.

Nếu không sao có thể trở thành một gia tộc khổng lồ chứ.

Chương 222: Giết chết Trịnh Bất Phàm

Trịnh Bất Phàm rút một chiếc hồ lô làm bằng ngọc màu xanh biếc từ trong ngực ra nhìn vào Trịnh Sở, hung ác nói: “Vốn muốn cho mày một cái chết thoải mái, không ngờ mày lại ương ngạnh như vậy, tao sẽ để cho mày chết từ từ”.

Thấy hồ lô màu xanh biếc trong tay Trịnh Bất Phàm, trên mặt Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường xuất hiện vẻ kinh hoàng.

Uy lực của chiếc hồ hô rất mạnh, hơn nữa nó đặc biệt chế tạo để nhắm vào người tu luyện thuật pháp.

Chỉ cần bị hồ lô ngọc thu vào sẽ bị nó từ từ ăn mòn bảy bảy bốn chín ngày.

Những người bị kẹt trong hồ lô ngọc sẽ tận mắt chứng kiến xương thịt của họ bị ăn mòn, hóa thành nước mủ rồi biến mất.

Khi mọi người trong gia tộc họ Trịnh nhìn thấy hồ lô ngọc này, họ đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng hồ lô ngọc của Trịnh Bất Phàm là mạnh nhất, cho dù Trịnh Sở có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể chống lại.

Nhưng sức ảnh hưởng mà Trịnh Sở đem đến cho bọn họ quá lớn, có lẽ Trịnh Sở có thể chống lại hồ lô ngọc cũng không chừng.

Đương nhiên, cũng có một số cho rằng cho dù Trịnh Sở có mạnh đến đâu thì đối mặt với hồ lô ngọc cũng chỉ có đường chết mà thôi.

Trịnh Sở nhìn vào hồ lô ngọc, nét mặt không những không hoảng sợ mà ngược lại còn nở nụ cười: “Thú vị đó, không ngờ nhà họ Trịnh còn có thứ đồ này”.

Anh ở giới tu tiên ba nghìn năm, đã được tiếp xúc với nhiều loại pháp bảo linh khí.

Bây giờ vừa thấy hồ lô ngọc, anh liền biết được công năng của nó.

Mặc dù so với pháp bảo linh khí mà trước đây Trịnh Sở sử dụng, hồ lô ngọc vẫn còn kém xa. Nhưng ở trên trái đất này, công hiệu của hồ lô ngọc này vẫn đủ mạnh.

Thấy Trịnh Sở không lộ ra vẻ hoảng sợ mà còn nở nụ cười, Trịnh Bất Phàm hừ lạnh: “Nghịch tử, chết đi!”

Vừa dứt lời, ông ta liền ném hồ lô ngọc trong tay vào giữa không trung.

Khi ném lên không trung, hồ lô ngọc phát ra ánh sáng xanh đẹp mắt.

Vù vù vù!

Hồ lô ngọc phát ra từng đợt sóng âm chói tai, ngay sau đó liền xuất hiện một lực hút cực lớn, hút về phía Trịnh Sở.

Lực hút này mạnh đến mức hút hết các tòa kiến trúc xung quanh Trịnh Sở, nhưng cơ thể Trịnh Sở vẫn không di chuyển nửa bước.

Khi Trịnh Bất Phàm đang ngạc nhiên, Trịnh Sở đã giơ tay phải lên nắm lấy hồ lô ngọc lơ lửng giữa không trung.

Hồ lô ngọc vẫn đang hút mọi thứ một cách mãnh liệt thì lập tức dừng lại khi Trịnh Sở đưa tay ra, rơi vào tay Trịnh Sở.

“Chuyện này là thế nào!”, thấy pháp bảo linh khí hồ lô ngọc của mình bị Trịnh Sở cướp đoạt, vẻ mặt Trịnh Bất Phàm rất khó coi như thể vừa ăn phải rác vậy.

Trịnh Sở mang theo vẻ mặt bình thản, lạnh giọng nói: “Sử dụng pháp bảo linh khí trước mặt tôi, ông còn non quá”.

Vừa dứt lời, trước ánh mắt ngạc nhiên và sửng sốt của đám người có mặt, Trịnh Sở đã tấn công Trịnh Bất Phàm.

Ầm ầm.

Cơ thể Trịnh Bất Phàm như thể được làm từ đậu phụ vậy, trước ngực bị Trịnh Sở xuyên thủng.

Ngay sau đó Trịnh Sở nhấc chân phải lên đá vào hai tay Trịnh Bất Phàm.

Răng rắc.

Hai tay của Trịnh Bất Phàm như cành cây chết khô, gãy thành hai mảnh sau đó rơi xuống đất.

Vẻ mặt Trịnh Bất Phàm phức tạp, nhìn Trịnh Sở, trong lòng tràn đầy nghi vấn.

Ông ta là võ giả cảnh giới bán thần, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua cơ thể ông ta, hôm nay lại bị Trịnh Sở phá hủy như thể váng đậu phụ vậy.

Trên khóe miệng Trịnh Sở hiện lên nụ cười lạnh, anh nói với Trịnh Bất Phàm: “Xuống đó cùng mẹ tôi đi”.

Trong lúc nói, Trịnh Sở dùng tay phải đập vào ngực Trịnh Bất Phàm.

“A!”, trước khi chết, Trịnh Bất Phàm phẫn nộ rống lớn.

Ông ta không muốn chết sớm như vậy, càng không muốn chết trong tay Trịnh Sở.

Nhưng ông ta không có cách nào thay đổi cái kết, trái tim bị Trịnh Sở đánh trúng rồi nổ tung.

Thấy kết cục của Trịnh Bất Phàm, ba cao thủ liền tái mặt, nuốt nước bọt, nhìn Trịnh Sở rồi nói: "Chủ nhân, cậu chính là chủ nhân mới của chúng tôi”.

“Chúng tôi thề sống chết nguyện trung thành với cậu, mong cậu đừng giết chúng tôi”.

Ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng và Trịnh Vĩ Cường đã bị thủ đoạn của Trịnh Sở dọa cho sợ.

Đám người trong gia tộc nhà họ Trịnh không ngờ rằng Trịnh Sở lại mạnh như vậy, thực sự có thể giết chết Trịnh Bất Phàm.

Ban đầu bọn họ còn cho rằng cùng lắm thì Trịnh Sở chỉ có thể quyết đấu một trận ngang sức với Trịnh Bất Phàm mà thôi.

Trịnh Sở không thèm để ý tới lời của ba cao thủ kia, anh ra lệnh cho Trần Anh dẫn Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên vào trong biệt thự Trịnh Bất Phàm ở.

Sau khi Trịnh Sở ra lệnh cho Trần Anh, anh lạnh giọng nói: “Ba người vào cùng tôi”.

Vừa dứt lời, anh liền cất bước vào trong biệt thự nơi Trịnh Bất Phàm sống.

Anh đã sống trong nhà họ Trịnh Vân Châu nhiều năm, đương nhiên biết tòa nhà Trịnh Bất Phàm sống ở đâu.

Ánh mắt Trần Anh đờ đẫn, toàn thân phát ra khí tức hung hãn, nhưng sau khi nghe thấy lời của Trịnh Sở, cô ta liền vươn hai tay ra như một đứa trẻ ngoan ngoãn tóm Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên sống dở chết dở đang run cầm cập lên.

Thấy Trịnh Sở không giết mình mà lại kêu bọn họ cùng vào, ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường cố nhịn đau, gằn ra môt nụ cười theo sau Trịnh Sở.

Dù sao thì sau khi Trịnh Bất Phàm chết, ngoại trừ Trịnh Sở ra, huyết mạch chính thống của nhà họ Trịnh cũng không còn ai nữa.

Hơn nữa, thực lực của Trịnh Sở rất mạnh, nếu lúc này bọn họ không ngoan ngoãn nịnh bợ lấy lòng Trịnh Sở, sau này chắc chắn sẽ không có được lợi ích gì, thậm chí còn có thể mất mạng.

Sau khi đám người Trịnh Sở, Trần Anh rời đi, biểu cảm cứng đờ của đám người trong gia tộc họ Trịnh đứng xung quanh mới tốt lên chút.

Bọn họ hàng vạn lần không ngờ rằng Trịnh Sở giết được cả Trịnh Bất Phàm, chuyện này quá chấn động.

Trong căn biệt thự sang trọng bậc nhất nơi Trịnh Bất Phàm sống, đồ đạc bên trong đều là những món đồ đắt tiền nhất.

Ngay cả một bộ sofa da tưởng chừng như bình thường cũng có giá hàng trăm ngàn tệ.

Trịnh Sở ngồi trên sô pha, nhìn vào Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên đang sống dở chết dở, run rẩy và trông có vẻ yếu ớt.

Chương 223: Băng hỏa song trùng

Đứng bên cạnh anh là Trần Anh toát ra khí tức dữ tợn cùng với ba cao thủ nhà họ Trịnh.

Ban đầu Trịnh Sở định giết Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng và Trịnh Vĩ Cường, nhưng anh nghĩ rằng nếu giết ba người bọn họ, sau này nhà họ Trịnh có chuyện gì khó bề sắp xếp.

Suy cho cùng thì tìm một cao thủ đã khó, tìm được một tên cao thủ ngoan ngoãn nghe lời lại càng khó hơn.

Trịnh Sở không vội xử lý Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên đang sống dở chết dở, anh đưa ánh mắt lạnh như bằng nhìn về phía Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường.

Cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Sở, ba người đó run lên, cơn ớn lạnh quét toàn thân.

Sự sợ hãi của bọn họ đối với Trịnh Sở xuất phát từ nội tâm, bây giờ bọn họ sợ Trịnh Sở muốn xử lý bọn họ ở đây.

Trịnh Sở lấy ba viên thuốc nhỏ màu đen từ trong ngực ra rồi đặt vào lòng bàn tay, nói: “Uống mấy viên thuốc này đi”.

Thấy viên thuốc nhỏ màu đen trong tay Trịnh Sở, vẻ do dự hiện lên trên mặt Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng.

Bọn họ sợ mấy viên thuốc màu đen này là thuốc độc, một khi uống phải sẽ lập tức mất mạng.

Thấy bọn họ do dự lưỡng lự, Trịnh Sở lạnh giọng nói: “Nếu tôi muốn giết các người, dễ chẳng khác nào giết một con gà”.

Ý của câu này rất rõ ràng, tôi muốn giết các người dễ như thể giết gà vậy, căn bản không cần dùng đến thuốc độc.

Nghe thấy lời của Trịnh Sở, ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường nào đâu dám do dự nữa, nhanh nhẹn giơ tay ra lấy viên thuốc nhỏ màu đen nuốt vào miệng.

Thấy ba người đã uống thuốc, Trịnh Sở lãnh đạm nói: “Sau này các người ngoan ngoãn chăm chỉ làm việc cho nhà họ Trịnh, đãi ngộ giống như trước”.

Thấy Trịnh Sở nói như vậy, trên mặt ba người kia hiện lên nụ cười, đồng thanh gật đầu lia lịa nói: “Nhất định, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt”.

Trịnh Sở cười nói: “Một khi để tôi phát hiện ra các người làm chuyện gì đó trái với lợi ích của tôi, thì dù các người có chạy đến đâu cũng sẽ chết trong nháy mắt”.

Trịnh Sở vừa dứt lời, Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng và Trịnh Vĩ Cường liền cảm thấy bụng đau nhói, như thể có một con dao sắc đang khuấy trộn trong bụng bọn họ.

Bọn họ đau đến nỗi mặt tái mét đi, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như mưa, nhỏ giọt trên mặt đất.

“Không dám, chúng tôi tuyệt đối không dám phản bội cậu, không dám làm ra những chuyện gây bất lợi cho cậu”, Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng lập tức thề độc: “Một khi làm chuyện gì phản bội cậu, trời cao sẽ giáng tội xuống, ngũ mã phân thây…"

Nghe bọn họ thề độc, Trịnh Sở lạnh lùng nói: “Các người cút đi”.

Vưa dứt lời, Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng cảm thấy bụng không còn khó chịu nữa, khôi phục như ban đầu.

Ba người hết sức kinh sợ, biết được năng lực kinh thiên động địa của Trịnh Sở, bọn họ nào dám làm ra loại chuyện ngáng chân Trịnh Sở sau lưng anh chứ: “Chúng tôi cút, chúng tôi cút ngay đây”.

Bọn họ không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, chủ yếu là vì không muốn ở bên cạnh Trịnh Sở, nếu không trong lòng luôn có cảm giác sợ hãi khiến bọn họ khó chịu.

Trịnh Sở nhìn bọn họ cuốn xéo ra ngoài, lại nhìn về phía Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên, anh nói bằng giọng điệu lạnh như băng: “Hai người còn muốn giả chết đến khi nào?”

Chiêu thức mà anh thi triển ra để đối phó với Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên gọi là băng hỏa song trùng.

Một khi thi triển ra, trong cơ thể của đối phương như thể có hai con côn trùng chứa các đặc tính nóng và lạnh khác nhau, bò quanh cơ thể gặm nhấm lá gan của bọn họ.

Mặc dù kết cục cuối cùng là tất cả cơ quan đều bị băng hỏa song trùng gặm nhấm hết, nhưng bọn họ sẽ không chết ngay lập tức mà như thể mắc phải bệnh nặng vậy.

Nghe thấy lời của Trịnh Sở, Lại Mộng Linh mang theo ánh mắt hung ác nhìn Trịnh Sở, yếu ớt nói: “Đồ ác quỷ, đến cả bố mình cũng dám giết, mày sẽ gặp quả báo”.

Trịnh Thiên không mở miệng nói chuyện, bởi vì sức lực của hắn ta quá yếu, hiện tại cơ thể vô cùng đau đớn, có thể hôn mê bất cứ lúc nào.

“Báo ứng? Năm đó các người làm ra loại chuyện đó với mẹ con tôi, lẽ nào không sợ bị báo ứng sao?”, Giọng của Trịnh Sở rất lạnh, anh nhìn vào vẻ mặt suy yếu của Lại Mộng Linh, nói tiếp: “Bây giờ tôi sẽ cho hai người nếm trải nỗi thống khổ của mẹ tôi năm đó”.

Vừa dứt lời, Trần Anh nhận được mệnh lệnh của Trịnh Sở thông qua thần thức, cô ta vươn hai tay ra xách Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên lên đi về phía nhà kho dưới lòng đất.

Trịnh Sở muốn ném bọn họ vào nhà kho tăm tối, trải nghiệm cảm giác cái chết đang đến gần từng ngày nhưng lại bất lực không thể làm gì.

Khi bị Trần Anh xách lên như một con lợn, Lại Mộng Linh dùng hết sức rống lên: “Trịnh Sở, nhà họ Lại sẽ không tha cho mày đâu, người nhà tao sẽ đến nhà họ Trịnh Vân Châu ngay lập tức”.

Khóe miệng Trịnh Sở dấy lên một nụ cười lạnh, anh cười ha hả: “Người nào đến tôi liền giết người đó”.

Anh dự định trở lại thành phố Giang Nam sau khi giải quyết những chuyện này, nhưng bây giờ đành phải thay đổi kế hoạch.

Tút tút tút.

Điện thoại của Trịnh Sở vang lên.

Anh nhấc điện thoại lên xem, là Hứa Thanh Vân gọi tới.

“Có chuyện gì thế?”, Trịnh Sở dịu dàng nói.

Nghe thấy giọng của Trịnh Sở, Hứa Thanh Vân liền mở miệng nói: “Anh đến nhà họ Trịnh Vân Châu sao?”

Trịnh Sở cười nhẹ: “Ừm, tôi đến rồi”.

“Anh không sao đó chứ? Bố và đứa em trai cùng cha khác mẹ với anh không làm gì anh chứ?”, Hứa Thanh Vân lo lắng hỏi, cô sợ Trịnh Sở xảy ra chuyện ở nhà họ Trịnh Vân Châu.

Suy cho cùng nhà họ Trịnh Vân Châu không giống như tỉnh Thiên Xuyên, có rất nhiều cường giả.

Cô lo rằng Trịnh Sở sẽ xảy ra chuyện ở Vân Châu.

Mặc dù Tạ Bá Ngọc luôn an ủi Hứa Thanh Vân rằng Trịnh Sở chắc chắn sẽ không sao.

Nhưng cô vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho Trịnh Sở để xác nhận an nguy của anh.

Nghe thấy lời của Hứa Thanh Vân, Trịnh Sở cười nói: “Yên tâm, tôi đã giải quyết xong chuyện nhà họ Trịnh rồi”.

“Thật sao?”, Hứa Thanh Vân không ngờ Trịnh Sở lại giải quyết xong chuyện ở nhà họ Trịnh Vân Châu nhanh như thế: “Vậy khi nào anh về?”

“Chắc mấy ngày nữa”, giọng điệu của Trịnh Sở đều đều, anh đang đợi người nhà họ Lại đến để giải quyết một thể.

Quảng cáo
Trước /155 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phù Sinh Thác – Hai Kiếp Thâm Tình Full Dịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net