Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 83: Không phải thứ cho người ăn
Hứa Hàn Băng thật sự không ngờ, mấy ngày trước trong buổi gặp mặt đó Trịnh Sở đã có biểu hiện đầy khí thế mạnh mẽ như vậy.
Còn hết sức lạnh lùng nói đánh mất thì chính là mất, thế mà bây giờ anh lại đang lau bàn trong cái quán nhỏ xíu này.
Quan hệ của Hứa Hàn Băng với Lý Đại Dũng cũng không hẳn là tốt, không hề biết Lý Thiên Thuận đã dẫn theo Lý Đại Dũng trốn khỏi thành phố Giang Nam ngay trong đêm, suốt đời không được bước vào mảnh đất Hoa Hạ nửa bước.
Về phần Lý Bưu, chắc vì có chút quan hệ thân thích với Lý Đại Dũng nên cũng bị đưa ra nước ngoài.
Lâm Đức Vượng nghe Hứa Hàn Băng nói thế thì mới nhìn thấy Trịnh Sở đang lau bàn, cười khẩy nói.
“Trịnh Sở, cậu nói rất đúng, chúng ta sẽ mãi mãi là người của hai thế giới khác nhau, cậu xem cậu chỉ là một kẻ rẻ mạt, dù nắm đấm có cứng thì cũng thế thôi”.
Trịnh Sở nghe thấy những lời Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng nói thì không cho là đúng: “Muốn ăn thì mau ăn, không ăn thì cút”.
Lâm Đức Vượng cười ha hả nói: “Ăn, sao mà không ăn được?”
Gã nhìn thấy Trịnh Sở nghèo hèn đến mức phải đi rửa chén trong một quán ăn nhỏ xíu, trong lòng gã vui vẻ đến biết bao nhiêu, hận không thể ăn thêm vài chén cơm.
Hứa Hàn Băng cũng cười theo, ôm Lâm Đức Vượng vào trong góc ngồi.
Không biết hai người này đã lén lút vụng trộm với nhau từ khi nào.
Chồng Hứa Hàn Băng hoàn toàn không biết gì hết, lặng lẽ bị cắm sừng.
Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở với hai người Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng có đoạn quá khứ nào đó.
Cô nhíu mày, đi tơi trước mặt Trịnh Sở, ghé tai anh nhỏ giọng nói: “Anh ra sau bếp đi, ngoài này để tôi lo liệu”.
Hứa Thanh Vân nghĩ chắc Trịnh Sở thấy mất mặt lắm, chi bằng bảo anh ra sau bếp nghỉ ngơi một lát, dù sao bây giờ cũng không đông khách mấy.
Trịnh Sở đã sớm cắt đứt tình bạn với Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng, nay nghe thấy Hứa Thanh Vân nói thế bèn đi ra sau bếp.
Lâm Đức Vượng thấy Trịnh Sở nghe lời Hứa Thanh Vân như thế bèn cười nhạo nói: “Kẻ như cậu ta thì chỉ xứng đi làm công cho người ta cả đời mà thôi”.
Gã vẫn còn nhớ rõ những lời Trịnh Sở nói ở nhà hàng hôm đó, đến tận hôm nay khi nhớ lại, nó vẫn khiến gã thấy tức tối.
Hứa Hàn Băng thấy Lâm Đức Vượng tức giận thì nhỏ giọng nói: “Được rồi, đừng chấp nhặt với thứ rẻ rách ấy”.
Hứa Thanh Vân nghe Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng nói thế thì sắc mặt cũng không đẹp đẽ gì.
Dù cô và Trịnh Sở không có tình cảm gì nhưng dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa.
Nói chồng người ta là rẻ rách trước mặt người vợ như thế, Hứa Thanh Vân cũng không thể vui nổi, thật lòng rất khó chịu.
“Bà chủ, bưng hết tất cả các món ngon nhất trong quán các người lên đây, chúng tôi đang vội”, Lâm Đức Vượng đầy kiêu ngạo nhìn Hứa Thanh Vân.
Gã không biết Hứa Thanh Vân là vợ Trịnh Sở.
Hứa Hàn Băng nhìn Lâm Đức Vượng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ nói.
“Đức Vượng, anh may mắn thật đó, có thể quen biết được cậu cả nhà họ Vương, chỉ cần anh cố gắng, nhất định sẽ thành đạt ở thành phố Giang Nam này”.
Lâm Đức Vượng cười ha hả nói: “Lần này anh chắc chắn sẽ không nhìn nhầm, trước đó cứ tưởng Trịnh Sở là cái gì đó ghê gớm lắm, kết quả cậu ta chẳng là cái thá gì cả, đúng là mất thời gian mà”.
“Haiz, đừng tức giận, trước đó em cũng nghĩ Trịnh Sở là cái gì đó ghê gớm lắm”, Hứa Hàn Băng cúi đầu, vẻ mặt đầy mất hứng.
Chẳng mấy chốc Hứa Thanh Vân đã nấu xong, hung hăng bỏ thêm chút gia vị bên trong, đặt trước mặt bọn Lâm Đức Vượng.
Lâm Đức Vượng nhấm nháp vài miếng, chỉ thấy mùi vị chua chát, khiến gã suýt chút nữa nôn mửa.
Gã liếc mắt nhìn, chán ghét nói: “Dở thế này mà cũng có nhiều người chạy đến đây ăn như thế, không biết đầu lưỡi bọn họ có bị cái gì không nữa”.
Hứa Hàn Băng cũng cảm nhận được vị chua chát đó, ghê tởm nói: “Đúng vậy, mấy thứ này dở chết đi được, không phải là thứ con người có thể nuốt trôi nổi”.
Lâm Đức Vượng đứng dậy, lấy ra một trăm đồng, cười khẩy nói: “Khỏi thối, còn dư thì trực tiếp đưa cho cậu ấm họ Trịnh ấy”.
Hứa Thanh Vân nào có thèm chút tiền mọn đó, nói: “Chút tiền đó tôi cũng chẳng thèm”.
Lâm Đức Vượng cười ha hả nói: “Thế thì mang cho heo ăn đi”.
Nói xong, Lâm Đức Vượng bèn ôm lấy eo nhỏ của Hứa Hàn Băng bỏ đi.
Hứa Thanh Vân nhìn theo bóng lưng Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng, lòng không thể nén được cơn tức.
Cô thấy hai người người này quá đê tiện, ăn một bữa cơm thôi mà cứ luôn miệng sỉ nhục Trịnh Sở.
Lúc nãy nếu không bỏ thêm chút gia vị vào món ăn của họ thì không biết còn bị sỉ nhục đến bao giờ mới xong.
Hứa Thanh Vân nhanh chóng cầm chén đũa lên dọn dẹp, ra sau bếp, trông thấy Trịnh Sở vẫn đang rửa nguyên liệu nấu ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô nói với giọng dịu dàng: “Trịnh Sở, anh cứ xem những lời bọn họ nói như gió thoảng qua tai, ném nó ra sau đầu đi”.
“Sao tôi lại đi chấp nhặt với mấy con kiến hôi đó được”, nếu Trịnh Sở thật sự muốn cho bọn họ mở mang kiến thức thì Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng đừng hòng sống sót ra khỏi quán.
Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói thế thì chỉ thấy cái bệnh khờ khạo của anh lại tái phát, cười ha ha nói.
“Không để bụng là được rồi, tối nay anh không cần phải ở đây nữa đâu, lát nữa Phi Phi tan học sẽ trực tiếp sang đây phụ giúp”.
Trịnh Sở lắc đầu nói: “Tối nay tôi cũng không bận chuyện gì cả, ở lại quán giúp cô trông coi một chút”.
Chủ yếu là anh lo lúc mình không có ở đây thì đại ca Vương Mậu lại đột nhiên xuất hiện, lúc đó hai cô gái như Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi hoàn toàn không thể giải quyết được.
Hứa Thanh Vân hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Trịnh Sở, chỉ nghĩ rằng anh đã thay đổi nên vui mừng cười nói: “Nếu thế thì tối nay anh cứ ra sau bếp nghỉ ngơi, lúc nào bận quá thì thì hẵng ra giúp đỡ”.
Trịnh Sở ừ một tiếng, tiếp tục rửa nguyên liệu nấu ăn.
Thời gian vội vã trôi qua, nháy mắt đã tới năm giờ rưỡi tối.
Trịnh Sở cầm trong tay con cá chép vừa giết, đang lấy ruột ra rửa sạch thì nghe thấy giọng Tạ Phi Phi bên ngoài: “Chị họ, đám người hôm qua có đến quán gây rối nữa không?”
Những ký ức ngày hôm qua vẫn còn khá mới mẻ, đến nay trong lòng cô ấy vẫn còn chút ám ảnh.
Hứa Thanh Vân nghe thấy giọng của Tạ Phi Phi, cười nói: “Làm ăn đàng hoàng thì sẽ không có quá nhiều người tới gây chuyện đâu mà, em cứ lo quá”.
“Không sao là được rồi, hôm nay em cứ sợ bọn họ sẽ chạy tới gây chuyện với chị”, Tạ Phi Phi vui vẻ nói.
Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi nói chuyện phiếm với nhau một lát thì khách khứa trong quán dần đông hơn.
Hai người bắt đầu bận rộn kinh doanh.
Lúc này, một chiếc BMW A7 màu đen lái về phía con hẻm hẻo lánh của Hứa Thanh Vân.
Chương 84: Ôm hết hai em
Trên xe có năm người, ba người ngồi sau đều là kẻ đã bị Trịnh Sở đánh đêm qua.
Vương Mậu ôm hai má sưng đỏ không sao tả nổi, ánh mắt lạnh lẽo độc ác nói: “Thằng ranh con tối qua hống hách quá, lại còn nói cứ việc gọi người đến, hôm nay đại ca đã tới rồi, để xem thằng oắt con đó có còn dám vênh mặt lên nữa không”.
Vương Mậu biết rất rõ, đại ca mình là một võ giả, hơn nữa còn là một minh kình võ giả.
Ở thành phố Giang Nam này, đại ca gã là một người có uy tín và danh dự, cả người nhà họ Chu nhìn thấy đại ca họ cũng phải lên tiếng chào hỏi.
Đêm qua gã ta bị Trịnh Sở đánh quá thảm, đến nay há miệng nói chuyện vẫn còn thấy rất đau.
“Đúng vậy, thằng ranh con đó còn nói đại ca là rùa rụt cổ, không dám tới đó tìm nó”, có tên côn đồ nói thêm vào.
Ngồi ở vị trí ghế lái là người đàn ông với vết sẹo bên má phải, nghe bọn Vương Mậu nói thế thì tức tối lên tiếng: “Líu ríu ồn ào cái gì, câm miệng lại hết cho tao”.
Hắn ta nói xong bèn mở cửa xe đi về phía quán ăn.
Sau khi anh Thiên xuống xe thì bọn Vương Mậu cũng nhanh chóng theo sau.
Trong mắt bọn họ là vẻ trêu tức, chuẩn bị tinh thần xem đại ca mình hành hung Trịnh Sở, đánh cho anh dở sống dở chết. https:// mTruyen.net /threads/vo-thuong-tien-de.10349/
Lúc này, khách khứa ngồi chật kín cả quán, có mấy người vẫn còn đứng xếp hàng bên ngoài chờ.
Những vị khách đang đứng chờ bên ngoài thấy anh Thiên có vết sẹo bên má phải đến thì cơ thể chợt run rẩy, mặt đầy sợ hãi.
Bọn họ biết, trong cái khu này thì anh Thiên lợi hại đến mức nào và thủ đoạn hắn ta tàn nhẫn bao nhiêu.
Nếu đắc tội với hắn ta thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Có vài người khách nhìn Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi đang bận rộn trong quán với ánh mắt thương hại, lắc đầu thở dài nói: “Tối qua chịu nộp tiền bảo kê thì đã không sao rồi, hôm nay dù có chịu nhả tiền ra cũng vô dụng thôi”.
“Thanh niên bây giờ cứ thích cậy mạnh, hôm nay e là sẽ phải trả một cái giá rất đắt”.
Khách khứa trong quán đều nhỏ giọng bàn tán, có vài người nhát gan đã dứt khoát cúi đầu xuống, lặng lẽ ăn món ăn của mình.
Anh Thiên vào trong quán, ánh mắt hung ác lướt nhìn những vị khách đang dùng bữa trong quán.
Khách đang ăn bị anh Thiên nhìn chằm chằm như thế, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi quét cả người, sợ đến mức tay cầm đũa run rẩy, đồ ăn để đó cũng không dám đụng vào nữa.
Tạ Phi Phi thấy anh Thiên cùng với bọn Vương Mậu sau lưng hắn ta thì biết đây chính là đại ca mà hôm qua Vương Mậu đã nhắc tới.
Hứa Thanh Vân cũng trông thấy anh Thiên vóc dáng khôi ngô, đôi lông mày xinh nhíu lại thật chặt: “Anh muốn dùng món gì?”
Anh Thiên nhìn gương mặt lạnh lùng của Hứa Thanh Vân, cười ha hả nói: “Kẻ đêm qua đánh đàn em của tôi đâu rồi?”
Hứa Thanh Vân nhìn anh Thiên, lòng đầy sợ hãi nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh ấy đi về rồi, không có trong quán”.
“Gọi nó tới đây ngay”, anh Thiên lớn tiếng, hung ác nói: “Đánh đàn em bố mày bị thương rồi tưởng trốn đi là xong hả?”
Hứa Thanh Vân mỉm cười nói: “Tôi không thể gọi anh ấy tới được, có việc gì anh cứ nói với tôi”.
“Cô?”, anh Thiên nhìn Hứa Thanh Vân với ánh mắt tham lam, cười ha hả nói: “Cô chỉ thích hợp để ngủ thôi, không thích hợp để nói chuyện”.
“Anh…”, Hứa Thanh Vân nghe anh Thiên nói xong, trong lòng chỉ cảm nhận được ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.
Cô cố nén cơn tức trong lòng, nói: “Anh không nói thì làm sao biết tôi không thể làm được”.
Hứa Thanh Vân nhìn vẻ mặt của các vị khách trong quán là biết anh Thiên này không phải hạng tốt lành gì, phải cẩn thận đối phó.
“Hôm qua nó đánh đàn em tôi bị thương, hôm nay tôi nhất định phải phế đi cái tay của nó, chỉ đơn giản có vậy thôi”, anh Thiên ngông cuồng nói.
Hứa Thanh Vân cười ha hả: “Tôi không thể để anh tổn thương anh ấy”.
“Thế thì tối nay em theo tôi một đêm”, khi nói những lời này, khóe miệng anh Thiên có nước miếng tràn ra.
Những người đẹp lạnh lùng như Hứa Thanh Vân thế này, đúng là anh Thiên chưa được chơi lần nào.
“Vô liêm sỉ”, Hứa Thanh Vân hừ lạnh, trong lòng có chút hốt hoảng, không biết phải làm cái gì.
Anh Thiên sải bước đi nhanh đến chỗ Hứa Thanh Vân: “Ừ thì tôi vô liêm sỉ đấy, em có thể làm gì được tôi?”
Vừa nói anh Thiên vừa vươn cánh tay rắn chắc về phía cơ thể mềm mại của Hứa Thanh Vân, muốn ôm cô vào lòng.
Hứa Thanh Vân thấy thế thì cơ thể lùi lại phía sau mấy bước, muốn thoát khỏi cánh tay thô ráp của anh Thiên.
Anh Thiên nở nụ cười trêu tức: “Chạy? Em nghĩ đêm nay em có thoát nổi không?”
Hắn ta nhất định phải có được, đêm nay không ai có thể ngăn cản hắn ta chơi đùa Hứa Thanh Vân.
Hứa Thanh Vân lớn tiếng quát: “Tôi là trưởng nữ nhà họ Hứa thành phố Giang Linh, nếu anh dám làm xằng làm bậy với tôi, nhà họ Hứa sẽ không bỏ qua cho anh”.
“Nhà họ Hứa?”, anh Thiên nghe thấy mấy chữ đó thì ôm bụng cười to: “Nhà họ Hứa ở Giang Linh là gì, có thể với tay tới chuyện ở thành phố Giang Nam này không?”
Hắn ta ỷ vào việc mình là chó săn của Tạ Mẫn Phong nên không thèm để ai vào mắt.
Nếu là ngày xưa, anh Thiên thật sự không dám ra tay, hắn ta sợ bị nhà họ Hứa trả thù.
Hứa Thanh Vân không ngờ ngay cả một tên côn đồ cũng không sợ nhà họ Hứa, trán cô vã mồ hôi lạnh, mắt nhìn những vị khách trong quán, mong họ có thể ra tay giúp đỡ.
Những vị khách quen trông thấy ánh mắt cầu xin của Hứa Thanh Vân, người thì cúi đầu, kẻ thì quay đi, hoàn toàn không có người nào dám nhìn thẳng vào cô.
Cũng có vài người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vấn đề là thế lực của anh Thiên trong khu này quá lớn, dậy vào cái chỉ tổ tăng thêm phiền toái mà thôi.
Anh Thiên nhìn thấy phản ứng của khách khứa xung quanh, lại nhìn phản ứng của Hứa Thanh Vân rồi cười thầm: “Bây giờ đã chịu ngoan ngoãn chưa?”
Vừa nói, cánh tay thô to của hắn ta lại chộp về phía Hứa Thanh Vân.
Khi hai tay anh Thiên sắp chạm được Hứa Thanh Vân thì một cánh tay trắng noãn hung hăng đánh vào người hắn ta.
“Đừng có mà động chân động tay với chị họ tôi”, sắc mặt Tạ Phi Phi đỏ bừng, hai mắt trừng to, nhìn anh Thiên đang chuẩn bị ra tay với Hứa Thanh Vân.
Anh Thiên trúng một cú đánh của Tạ Phi Phi nhưng tay cũng chẳng thấy đau đớn gì.
Khi hắn ta nghe Tạ Phi Phi gọi Hứa Thanh Vân là chị họ thì nở nụ cười đáng khinh: “Cô đã tự dâng mình đến cửa thì tối này tôi sẽ ôm hết cả hai em”.
Tạ Phi Phi nghe anh Thiên nói thế thì tim chợt đập nhanh, lòng đầy sợ hãi, khóe mắt ngân ngấn nước, lớn tiếng nói: “Anh rể cứu mạng”.
Chương 85: Mày là cái thá gì?
Cô ấy cảm thấy lúc này chỉ có Trịnh Sở mới cứu được bọn họ, còn những người khác không hề đáng tin cậy.
Hứa Thanh Vân nghe Tạ Phi Phi nói vậy thì nhỏ giọng nói: "Gọi anh ấy ra thì làm được gì, người này xem ra cũng không dễ dây vào".
Cô vừa dứt lời thì đã nghe từ sau bếp truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
"Ai cho mày lá gan ức hiếp vợ tao vậy?", Trịnh Sở đã tới, anh chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Anh Thiên nhìn thấy Trịnh Sở đang từ sau bếp bước ra thì cảm thấy rất quen thuộc.
Hắn ta nhớ rằng hình như mình đã gặp anh ở đâu rồi.
Anh Thiên cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút rồi đột nhiên cười to: "Nhóc con, lần trước mày có ông Tạ bảo vệ cho nên tao không dám động đến mày, mày nghĩ bây giờ tao vẫn không dám động đến mày hay sao?"
Anh Thiên cho rằng lần này mình cùng phe với cháu trai của Tạ Bá Ngọc là Tạ Mẫn Phong cho nên dù có giết chết Trịnh Sở thì cũng không sợ Tạ Bá Ngọc hỏi tội mình.
Dù sao Tạ Mẫn Phong cũng đang ở đây.
Nhìn thấy Trịnh Sở lại đột nhiên xuất hiện, Hứa Thanh Vân thốt lên: "Sao anh lại ra đây? Chuyện này chúng tôi có thể giải quyết được".
Trước đó cô chỉ hy vọng Trịnh Sở xuất hiện nhưng khi Trịnh Sở xuất hiện cô lại lo lắng anh sẽ bị anh Thiên giết chết.
"Hai người giải quyết không được đâu", Trịnh Sở bình thản nói, không hề để ý đến anh Thiên và những kẻ khác.
Đám người Vương Mậu hôm qua đã bị Trịnh Sở đánh thảm thương, bây giờ gặp lại Trịnh Sở thì trong lòng đều có bóng ma tâm lý, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào anh.
Tất cả bọn chúng đều chạy đến chỗ anh Thiên để nếu như Trịnh Sở ra tay thì anh Thiên sẽ dạy cho Trịnh Sở một bài học, bọn chúng sẽ không bị ảnh hưởng gì nữa.
"Mày mau quỳ xuống nhận sai với vợ của tao đi, nếu không thì đừng trách tao không nương tay", Trịnh Sở nói bằng giọng lạnh như băng khiến cho anh Thiên và những kẻ khác cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Mày là cái thá gì mà còn dám bảo tao quỳ gối trước vợ mày? Trừ khi ông Tạ Lão đích thân ra mặt thôi", anh Thiên giả vờ bình tĩnh, nói xong hắn ta còn định đánh gục Trịnh Sở rồi để anh chứng kiến cảnh tượng vợ của anh bị làm nhục.
Trịnh Sở nghe anh Thiên nói vậy thì vẫn tỏ ra lạnh lùng, ngay lập tức tấn công anh Thiên với tốc độ cực nhanh.
Anh Thiên là võ giả minh kình hậu kỳ, vừa thấy Trịnh Sở bắt đầu tấn công thì nét mặt cũng trở nên nghiêm túc, ngay lập tức lưu chuyển dòng khí quanh thân.
"Mày dám chủ động tấn công sao? Tao sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại!", anh Thiên vừa dứt lời thì dòng khí quanh thân đã dần dần ngưng tụ trên song quyền.
Song quyền cứng như đá của hắn ta ngay lập tức chuyển động cực nhanh, còn ma sát với không khí tạo ra những tiếng vù vù.
"Nhóc con, lần trước trong rừng tao đã để cho mày chạy thoát một lần, lần này thì đừng hòng sống sót trở ra", trong lúc anh Thiên nói thì song quyền của hắn ta đã xé gió vù vù đánh về phía Trịnh Sở.
Trình Sở tỏ ra bình thản giống như đang nhìn một đứa con nít ba tuổi đấm loạn.
Khách trong quán nhìn thấy Trịnh Sở đứng yên thì đều nghĩ Trịnh Sở đã bị anh Thiên dọa sợ đến mức đông cứng cả người lại.
Phải biết rằng anh Thiên là nhân vật vô địch ở vùng này, thực lực rất khủng bố.
Song quyền của hắn ta nghe nói nặng hơn ngàn cân, một khi đã trúng quyền của hắn ta thì cả đời phải sống trong bệnh viện.
Hứa Thanh Vân nhìn thấy song quyền đáng sợ của anh Thiên sắp đánh về phía Trịnh Sở thì sợ đến mức thầm kêu lên trong lòng: "Trịnh Sở, anh đánh không lại anh ta đâu, anh hãy chạy đi!"
Cô cũng không biết tại sao trong lòng mình luôn cảm thấy lo lắng cho an nguy của Trịnh Sở, rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện không hay.
Khách trong quán đều nhìn thấy song quyền ẩn chứa sức mạnh cường đại của anh Thiên sắp đánh trúng Trịnh Sở.
Tất cả bọn họ đều lắc đầu cho rằng Trịnh Sở không biết trời cao đất rộng mới dám khiêu khích anh Thiên.
Cũng có một số khách nhìn thấy cảnh này thì liền đưa tay che mắt con nhà mình để tránh cho nó nhìn thấy những cảnh tượng đẫm máu.
Bọn họ không cần nghĩ cũng biết Trịnh Sở chắc chắn sẽ bị đánh trúng một quyền của anh Thiên sau đó trọng thương ngã nhào trên mặt đất.
Anh Thiên cười gằn, đường quyền ngàn cân rất nhanh đã áp sát Trịnh Sở.
Tại vị trí mà hắn ta đứng, sàn nhà còn lõm xuống tạo thành hai cái hố nhỏ.
Trịnh Sở bình tĩnh nhìn chuyển động của anh Thiên sau đó nhanh chóng đánh úp lại.
Nét mặt của anh bình tĩnh giống như chỉ đang nhìn một con chó sủa bậy, sau đó anh tùy ý vươn tay phải ra bắt lấy đường quyền ngàn cân của anh Thiên.
Ầm!
Từ trong quán truyền ra một tiếng nổ lớn.
Từ vị trí mà anh Thiên đang đứng mặt đất đã nứt ra xung quanh, đá vụn văng tung tóe.
Đám người Vương Mậu núp sau lưng anh Thiên vừa nhìn thấy đường quyền va chạm thì đã khẳng định Trịnh Sở nhất định sẽ chết thảm.
Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi thì đều cảm thấy vô cùng lo lắng khi đường quyền của anh Thiên vừa đánh trúng Trịnh Sở đã tạo ra tiếng nổ lớn đến như vậy.
Anh Thiên vẫn đứng yên tại chỗ bất động như một bức tượng nhưng khóe miệng đã trào ra máu tươi.
"Mày rốt cuộc là ai?", anh Thiên không thể tin nổi một người trông bình thường như Trịnh Sở lại có thể tung ra một quyền đối kháng ẩn chứa sức mạnh đáng sợ đến như vậy.
Vừa nói xong lời này thì toàn thân hắn ta đã ngã nhào ra đất đánh ầm một tiếng.
Trịnh Sở từ trên cao nhìn xuống anh Thiên đã ngã nhào xuống đất không dậy nổi, chỉ lạnh lùng nói hai chữ: "Trịnh Sở".
Đám người Vương Mậu trước đó còn tưởng rằng anh Thiên có thể dễ dàng giết chết Trịnh Sở.
Cuối cùng bọn chúng mới nhận ra mình đã sai lầm, anh Thiên ra quyền tấn công phủ đầu Trịnh Sở, ngược lại còn bị Trịnh Sở đánh gục.
Vừa nhìn thấy cảnh này bọn chúng chỉ cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát, sống lưng cũng lạnh toát, quần áo thì ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn thấy cảnh này Hứa Thanh Vân cũng choáng váng, không thể tin được Trịnh Sở có thể đánh bại anh Thiên.
Sức mạnh mà anh Thiên vừa mới thể hiện ra chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.
Tạ Phi Phi nhìn thấy cảnh này thì cũng không khỏi sửng sốt, nhưng sau đó liền nở nụ cười nói: "Anh rể thật lợi hại!"
Khách đang dùng cơm trong quán nhìn thấy anh Thiên bị đánh gục trên mặt đất thì nét mặt của ai cũng đông cứng lại, tay cầm đũa bất giác run rẩy.
Bọn họ không thể nào ngờ được Trịnh Sở lại có thực lực đánh gục cả anh Thiên vô địch của khu này.
Trịnh Sở không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, anh giẫm chân phải lên ngực anh Thiên rồi lạnh lùng nói: "Mày làm quán nhà tao bị phá thành như vậy, mày không định bồi thường gì sao?"
Chương 86: Bồi thường đi!
Anh Thiên bị một người trẻ tuổi như Trịnh Sở đánh bại thì đã chịu đả kích không nhỏ.
Hắn ta té nhào trên mặt đất, khóe miệng trào máu, ánh mắt ngây dại nhìn trịnh sở, sau một lúc lâu mới có thể hồi phục tinh thần mà nói: "Bồi thường... Tôi sẽ bồi thường, cần bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ bồi thường".
Anh Thiên thầm nghĩ phải nhanh chóng bồi thường cho Trịnh Sở, sau đó lập tức chạy trốn đi tìm Tạ Mẫn Phong.
Với địa vị của nhà họ Tạ ở Giang Nam bây giờ thì việc đối phó với Trịnh Sở chắc chắn dễ như trở bàn tay.
Trịnh Sở nhìn ánh mắt kinh hãi của anh Thiên sau đó quay lại nhìn Hứa Thanh Vân đang ngây người rồi hỏi: "Hắn ta phải bồi thường bao nhiêu mới đủ?"
Hứa Thanh Vân nhìn sàn nhà và bàn ghế bị hư hỏng, nhanh chóng tính toán xem đã tổn thất bao nhiêu tiền.
Cô nghiêm mặt nói thẳng: "Tổng cộng là bốn mươi ngàn".
"Tôi sẽ bảo người mang tiền đến đây ngay", anh Thiên kinh sợ, chỉ hận không thể cầm tiền giao ra rồi chạy ngay lập tức.
Trịnh Sở cười nói: "Chính mày đã tự tìm tới đây gây sự, bốn mươi ngàn rõ ràng vẫn chưa đủ".
“Vậy cậu muốn bao nhiêu?”, anh Thiên nhìn Trịnh Sở bằng ánh mắt vô cùng căng thẳng, rất sợ Trịnh Sở sẽ giết chết mình ngay tại chỗ.
Trịnh Sở lại bật cười nói: "Bốn trăm ngàn".
“Bốn trăm ngàn!”, anh Thiên run lên khi nghe đến con số này: “Bốn trăm ngàn thì nhiều quá, hai trăm ngàn có được không?”
Tất cả số tiền mà hắn ta kiếm được cho tới nay cũng chỉ có năm trăm năm mươi ngàn, nếu đưa cho Trịnh Sở hết bốn trăm ngàn thì sao hắn ta có thể sống tiếp với một trăm năm mươi ngàn được?
Trịnh Sở thấy hắn ta cò kè mặc cả thì lại bật cười nói: "Sáu trăm ngàn".
“Tôi không có nhiều tiền như vậy đâu”, anh Thiên nhìn Trịnh Sở với vẻ mặt đau khổ.
Trịnh Sở lắc đầu nói: "Là do mày tự tìm tới đây gây sự, mày phải tự biết điều chứ! Mày phải cảm ơn tao vì hôm nay đã không giết chết mày ở đây".
Lúc anh nhìn thấy anh Thiên thì trong lòng cũng đã thầm ước tính được tài sản của hắn ta gần như cũng nằm trong khoảng này.
Nếu đòi nhiều hơn thì hắn ta cũng không có tiền để trả.
Anh Thiên nghe Trịnh Sở nói xong thì chỉ cảm thấy có một cơn ớn lạnh quét qua toàn thân, hắn ta lập tức run rẩy nói: "Được... tôi lập tức... bảo người mang tiền đến".
Hắn ta cảm thấy rằng nếu như hắn ta không giao tiền ra thì Trịnh Sở thật sự sẽ giết chết hắn ta tại đây.
Anh Thiên nhìn sang đám người Vương Mậu đang đứng chết lặng, nói: "Lấy hết tiền của tụi mày ra đây cho tao, không giao tiền ra thì đừng trách tao không nương tay".
Đám người Vương Mậu vốn muốn anh Thiên dạy cho Trịnh Sở một bài học.
Kết quả là Trịnh Sở chẳng những không hề hấn gì mà anh Thiên còn bị Trịnh Sở hung hăng đạp dưới chân.
Đạp thì cứ đạp đi, dù sao cũng không phải là bọn chúng bị đạp.
Nhưng bảo bọn chúng phải lấy hết tiền trong người ra bồi thường thì chẳng phải bấy lâu nay bọn chúng lăn lộn giang hồ đều uổng phí hay sao?
Trịnh Sở nhìn thấy đám người Vương Mậu do dự không chịu giao tiền ra thì liền dùng sức đạp xuống khiến cho anh Thiên phải kêu rên: "Đau quá, xin nương tay..."
"Mau giao tiền ra đây, nếu không thì đừng hòng sống sót trở ra", Trịnh Sở nhìn anh Thiên rồi nói bằng giọng điệu lạnh như băng.
Anh Thiên chật vật chịu đựng sự đau đớn, liếc mắt về phía đám người Vương Mậu quát lớn: "Mau lấy tiền ra cho tao, nếu không hôm nay tao sẽ cho tụi mày đẹp mặt".
“Được rồi… chúng tôi đi lấy tiền ngay”, đám người Vương Mậu cảm nhận được luồng sát khí bộc phát trên người Trịnh Sở, nếu như anh Thiên chết thì tất cả bọn chúng cũng phải chết.
Sau khi đám người Vương Mậu rời đi, anh Thiên nhìn Trịnh Sở với vẻ mặt khổ sở rồi nói: "Cậu có thể cho tôi đứng lên được hay không? Tôi và ông Tạ cũng tính là người quen cũ".
"Bây giờ tôi còn là bạn của Tạ Mẫn Phong, nếu như cậu cứ đạp lên tôi như thế này thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến quan hệ với nhà họ Tạ đâu".
Trịnh Sở cười nói: "Tạ Mẫn Phong là cái thá gì, nhà họ Tạ thì ghê gớm lắm sao?"
Anh Thiên thấy Trịnh Sở dám nói về nhà họ Tạ như vậy thì trong lòng liền chế nhạo, cho rằng Trịnh Sở không biết trời cao đất dày.
Theo tin đồn thì nhà họ Tạ đã giành được vị trí thứ nhất trong giải đấu võ thuật Giang Nam năm nay.
Vị trí thứ nhất này vốn được dự đoán thuộc về nhà họ Chu, kết quả là nhà họ Tạ mời tới được một cường giả khiến cho Trần đại sư của nhà họ Chu bị đánh bại.
Nay Trịnh Sở chị mới đánh bại được hắn ta mà đã nghĩ mình là thiên hạ vô địch, là võ đạo tông sư.
Sau lưng nhà họ Tạ ở Giang Nam còn có nhà họ Tạ ở Thanh Châu chống lưng. Kẻ nào dám đối đầu với nhà họ Tạ ở Thanh Châu đều phải đi đến con đường chết.
Anh Thiên thầm nghĩ trong lòng rằng nhất định sẽ nói cho Tạ Mẫn Phong biết những gì Trịnh Sở đã nói về nhà họ Tạ để Tạ Mẫn Phong về nói lại cho Tạ Bá Ngọc biết.
Lúc đó thì mối quan hệ giữa Trịnh Sở và nhà họ Tạ cũng sẽ tan vỡ, thứ chờ đợi Trịnh Sở sẽ chỉ còn là một con đường chết.
Trịnh Sở thấy anh Thiên liên tục đảo mắt thì liền biết trong lòng hắn ta đang chẳng nghĩ đến chuyện gì tốt.
Anh lại ra sức đạp xuống khiến cho xương cốt của anh Thiên nứt ra, hắn ta ngay lập tức kêu rên như heo bị chọc tiết.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Thanh Vân liền lên tiếng: "Trịnh Sở, anh đừng ra tay nặng quá, không thì lại rước lấy phiền phức không đáng có".
Cô vừa nghe anh Thiên nói vậy thì liền biết anh Thiên có quan hệ sâu sắc với nhà họ Tạ.
Hứa Thanh Vân trong lòng đoán chắc rằng quan hệ giữa Trịnh Sở và nhà họ Tạ đã tan vỡ, nếu không thì anh đã không nói về nhà họ Tạ như vậy.
Bây giờ cô chỉ muốn Trịnh Sở nương tay, hòa hoãn với nhà họ Tạ để nhà họ Tạ bỏ qua chuyện này không nhắc lại nữa.
Tạ Phi Phi không biết Hứa Thanh Vân đang suy nghĩ gì, chỉ liên tục tán thưởng: "Anh rể thật tuyệt vời, người như hắn ta nên bị nghiêm trị!"
Cô ấy vừa dứt lời thì Hứa Thanh Vân đã chớp mắt ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa.
Đám người Vương Mậu đã rất nhanh chóng chạy đến ngân hàng rút tiền rồi khẩn trương chạy về quán của Trịnh Sở.
Không phải bọn chúng chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn bỏ mặc sống chết của anh Thiên.
Chỉ là luồng sát khí đáng sợ phát ra từ Trịnh Sở đã khiến cho bọn chúng không khỏi rùng mình.
Đám người Vương Mậu có linh tính rằng nếu như bọn chúng dám bỏ trốn thì Trịnh Sở sẽ dễ dàng tìm thấy và giết chết bọn chúng một cách tàn nhẫn.
Anh Thiên thấy đám người Vương Mậu không bỏ trốn mà đã nhanh chóng cầm một túi lớn màu đen chứa đầy tiền đến thì kích động nói: "Còn đứng thất thần ở đó làm gì, mau giao tiền cho ông chủ đi".
Vương Mậu cầm túi tiền, vừa nhìn thấy Trịnh Sở thì thân thể đã rung lên bần bật.
Bây giờ gã lại phải đưa tiền cho Trịnh Sở thì hai tay lại càng run rẩy mạnh hơn khiến cho túi tiền màu đen cũng phải rơi xuống đất.