Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chê” mặt mày của cô kỳ thị rõ thật sự muốn đánh người muốn đưa con bạn mình xuống địa ngục.
“Mày xứng đáng xuống địa ngục” Hồng Ánh mới vào nhưng vẫn hóng được chuyện còn nói thêm câu này.
Thanh Mỹ nghe thì chu mỏ lên làm như mấy chị trên tik tok vậy đó, cô nhìn còn ớn lạnh.
“Được rồi về chỗ dùm tao một cái đi”cô ua đuổi rõ ràng như vậy.
Mọi người nghe cũng về chỗ nhưng vẫn không quên nói với cô có gì thì cứ gọi bọn họ, cô cũng gật đầu lại cảm thấy lớp của mình rất yêu thương nhau và cực kỳ quan tâm, mọi thứ cũng đã về lại với quỷ đạo ban đầu khi không có anh, ở trường ôn tập liên miên với một cường độ thật cao, chiều về lại tự ôn luyện cho mình tối đến thì lại lọ soạn đồ đi học đến đêm muộn mới về nhà rồi về lại giải trí ngay đó lại tiếp tục học hết giờ lại ngủ.
Nên khi ngồi trong lớp mặt dù cả người cô thật sự đang nóng lên không ngừng quả thật cô bị sốt rồi, nhưng chuyện học bây giờ là quan trọng nhất.
“Này mày có sao không?” Thư Hà nhìn thấy cô đỏ hết mặt nhưng nhìn rất mệt mỏi.
“Tao không sao chỉ là trong mình tao hơi phát nóng một chút thôi nên chắc tí nữa hết uống nước nhiều là được mà” cô ráng nói tỏ mình không sao.
Thư Hà thì lo sốt sắng không chịu được mà đưa tay lên trán cô xem cô có sao hay không, thì Thư Hà điều bất ngờ không thể hiểu được tại sao cô lại nói mình không sao được.
“Mày điên hả kêu thằng Duy hay thằng Thành đưa mày xuống phòng y tế mới được người nóng còn hơn than nữa đó” Thư Hà lo lắng sốt vó.
Minh Duy và Đổng Thành nghe được cũng quay xuống xem tình hình như thế nào, cũng đưa tay lên sờ vào cánh tay của cô thì quả thật nguyên người cô nóng lên hết cả rồi không thể nào ngồi ở đây được cả.
“Thôi có gì đâu tao vẫn còn ổn dữ lắm” cô xua xua tay toả ý như không muốn mọi người giúp đỡ.
Đổng Thành nghe thì cho đôi bàn tay menly đầy bạo lực của mình hạ cánh mạnh mẽ xuống đầu của Trà Mi, khiến cô cũng phải ôm đầu đau khổ.
“Mày mà nói mấy câu điên khùng như kiểu tự lo nữa thì tao quăng mày từ lầu 4 của trường xuống cho mày chết cho rồi” Đổng vừa nói thì cũng cùng lúc với Minh Duy đã nắm lấy cổ tay của mà nhìu nhẹ cô đứng lên.
Mấy đứa cùng lớp cũng lo lắng không ngừng, hai đứa nam sinh dắt một đứa nữ đi xuống phòng y tế mà nhìn chật vật lắm đi qua hành lang mấy lớp khác cũng nhìn thấy càng chạy hóng chuyện nhiều hơn.
Không phải là cô cố chấp không muốn cho hai đứa bạn của mình đưa cô xuống phòng y tế mà vì cô thật sự sợ hãi bởi những điều tốt đẹp của ai đó đối xử như mình sẽ làm cho cô liên tưởng đến anh.
“Mày bệnh kiểu đó thi như thế nào, gần sát ngày thi rồi đó năm nay là thi định mệnh đó chứ không phải thi giữa kì đâu” vừa đi mà Đổng Thành liên tục càm ràm cô.
“Tao biết rồi sao này sẽ giữ gìn sức khoẻ thật tốt có được chưa” cô rất nhức đầu lắm rồi giờ còn gặp đứa bạn này nữa chắc cô chết thật.
Qua một lúc thì hai đứa cũng đưa cô xuống được đến được phòng y tế , hai đứa nó chỉ bàn giao cô cho cô y tế mà thôi nhưng trước khi bị cô đuổi về là đã ngồi căn nhặn cô y tế là phải chăm sóc cô như thế nào.
“Được rồi hai anh chị đi về hộ em đi ạ đứng đây có khi tao còn bệnh nặng thêm” cô nhăn nhó mặt mày thật sự hiện giờ cô rất nhức đầu.
Chỉ có như vậy mà thôi nên Đổng Thành cùng với Minh Duy cũng di chuyển về lớp học, bây giờ chỉ có mình cô ở phòng y tế, cô y tế hiện tại đưa cho một ít thuốc để uống rồi bảo cô đi ngủ lại cho khoẻ thật ra nếu như ở trong phòng y tế này thì cũng chỉ uống hạ sốt mà thôi, uống thuốc xong hết mọi thứ dần buồn ngủ nên cô đành chợp mắt một cái.
Trà Mi cô cũng chỉ mới vừa lim nhim mà thôi mà đã nghe tiếng người mở cửa ra nhưng thật sự cô không còn có một sức lực nào để mở mắt ra nhìn được nữa rồi.
“Này chị im lặng lại đi có người đó” Thanh Đăng vừa mới bước vào thì nhìn thấy một bạn nữ xoay lưng lại trên người đang mặc một chiếc áo cardigan len thừng viền nền đen theo kiểu Hàn Quốc và nằm ngủ nên anh mới ra hiệu cho chị gái của mình không được làm ồn dù cho chị em đang chuẩn bị mút nhau tới nơi.
“Này em coi chừng chị đó nếu như không có người ở đây chị chắc sẽ phanh thây em ra đó, em nghĩ làm sau lại cãi lời anh hai không chịu về nhà chơi chung với ông cồ thế hả!” mặc dù là có người ở đây nhưng Trúc Đan vẫn phải nhỏ tiếng răng đe đứa em trai này của mình.
“Chị có cảm thấy vô lý không trong khi em trai của anh chị đang bận tối mặt tối mày lo ôn thi đại học gần sát đít tới nơi không thời gian, còn anh hai thì có gia đình lại không còn đi học nữa an yên sống ở nhà chỉ đi làm nghỉ một ngày cũng chẳng chết bởi vì anh hai là sếp cơ mà, còn chị thì sao rảnh rỗi đang trong kỳ nghỉ hè đại học còn có thời gian trống như thế slaij đứng đây cãi lộn với em một nhân tài của đất nước mà không dành thời gian về nhà với ông cố Đặng đi chứ, em hứa với chị luôn là sau khi thi xong thì chắc chắn em sẽ ở nhà tổ 24/7 luôn có được không?”.
Hai chị em nhà Đặng vẫn liên tục nói tía lia cái miệng.
“Này không phải chị không muốn về mà là bởi vì tự nhiên con nhỏ Thảo Ly bạn cấp 3 cũ của chị trong đổi tuyển văn lại hẹn chị ra muốn nói chuyện gì về chuyên ngành tự nhưng chị bị nó xù kèo mới không về với ông cố được đó” Trúc Đan nhớ đến THảo Ly là sự bực tức trong mình.