Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy dáng vẻ né tránh cùng bài xích của cô gái, Hồng Thế Mã tiếp tục khuyên cô:
" Một cô gái như cô ở một nơi loạn lạc như thế này không an toàn.Cô theo tôi, tôi sẽ dạy cô kĩ năng sinh tồn cần thiết cho cô. Cô cần phải mạnh mẽ mới đảm bảo được an toàn cho mình.''
Nói đến đây Tịch Nguyên vẫn không phản ứng, cô ngồi trên sofa vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Đứa bé đáng thương này khắp người toàn gai nhọn,phải cho nó một cảm giác an toàn.
'' Đừng sợ, ta không phải người nguy hiểm ta chỉ muốn dạy cho con một vài kĩ năng để sau này con sẽ không phải chịu tổn thương thôi. Coi như báo đáp ân tình cứu mạng của con, ta sẽ nhận con làm con nuôi. Ai cũng có thể hại con như ta thì khác, ta sẽ mãi mãi không bao giờ. '' Lần này, vẻ mặt ông dịu dàng như nước, nhẹ giọng khuyên bảo.
Thấy cô vẫn không có phản ứng ông đứng dậy để lại một tấm danh thiếp trên bàn, quay sang xoa đầu cô rồi nói tiêp: '' Con cứ suy nghĩ đi! Khi nào con đồng ý thì gọi cho ta, chỗ của ta luôn chào đón con ''
Nói rồi ông quay đi, lúc chuẩn bị mở cửa một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Cô ấp úng:
'' Tôi....Con. Tại..sao? Sao..người lại tốt...với con như vậy. Chỉ vì tôi...con cứu người mà người muốn con làm con gái người sao?''
Hồng Thế Mã nhìn cô gái lúng túng nói năng lộn xộn trước mặt này với cô gái trước đó ông khẽ cười. Ông vui vì cô đã tháo bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang trang trước ông:
'' Chỉ đơn giản là ta muốn bảo vệ con, ân nhân của ta ''
'' Được. Con sẽ theo người, sẽ tận lực làm việc cho người. '' Mặt cô đỏ, đôi mắt ngấn nước
Từ trước đến nay chưa từng có ai nói với cô như vậy. Từ khi mẹ cô mất cho đến lúc cô được đưa về Tịch gia chưa có ai đối xử nhẹ nhàng như vậy với cô. Người đàn ông đứng trước mặt cô chỉ mưới gặp nhau mấy tiếng, chỉ vì cô vô tình cứu ông ấy mà ông ấy nhận cô làm con, đối xử với cô vô cùng tốt cho nên dù có bị lừa đi nữa cô vẫn chọn theo ông.
Thấy vẻ mặt cô gái nhỏ sắp khóc Hồng Thế Mã vội vã an ủi: '' Được rồi! Từ nay con là Hồng Thế Nguyên. Còn không mau gọi ta một tiếng cha. ''
''Ch..cha. ''
''Ngoan lắm! Cùng nhau về nhà nào! ''
Hai người vừa xuống đã thấy một chiếc BMW trắng chờ sẵn, đi một đoạn đường dài cuối cũng cũng dừng lại trước một ngôi nhà trắng to lớn, khác với vẻ bề ngoài bên trong khá âm u và lãnh đạm cảm giác vừa bước vào khiến người ta rợn tóc gáy.
Hồng Thế Mã vừa bước vào những tên đàn ông to cao lực lưỡng liền nhanh chóng xếp thành hai hàng, cung kính cuối đầu: '' LÃO ĐẠI ''
Má ơi! Dọa chết người rồi! Các người không thể nhẹ nhàng hơn chút à? Rất tiếc mọi người không ai nghe thấy lời gào thét trong tâm của cô, cô nào có gan nói ra chứ.
Ông khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn tất cả như một tia X quang rồi lạnh lùng nói '' Từ nay, đây là con gái của ta, Đại tiểu thư Hồng gia cũng là người của tổ chức.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau cùng bàn tán. Nói cũng phải cô chỉ là một con nhóc trói gà không chặt đột nhiên từ đâu tới là đại tiểu thư của bọn họ, không chấp nhận nổi cũng phải.
Người đàn ông cao to lực lưỡng nhất trong đám không nhịn nổi nữa bèn nói: '' Lão đại! Cô ta yểu điệu như vậy vào tổ chức chỉ làm gánh nặng. Nếu ngài cho cô ta làm bão mẫu tôi sẽ không nói còn đằng này....Dựa vào đâu cô ta có đãi ngộ tốt như vậy? Lão đại, ngài hãy suy xét lại. ''
'' Câm miệng! Chỉ dựa vào nó cứu cái mạng già này của ta đã đủ hay chưa? '' Vẻ mặt ông rất đáng sợ vì thế nên không ai dám ho he gì nữa. Hồng Thế Mã tiếp tục nói: ''Thông báo xuống dưới,đứa nào dám động đến con bé ta bằm nát xương. '
Tất cả mọi người đều khôi phục lại vẻ trang nghiêm nhưng vẫn không phục lắm. Chỉ là vì bị cái khí thế của Hồng Thế Mã dọa sợ chứ không phải chấp nhận cô.
Đáng sợ quá đi mất! Hu hu tôi vô hình rồi các người cứ coi tôi không tồn tại đi đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.
'' Ngụy Thanh Trạch! Tất cả những gì con học được dạy lại cho con bé. Sau đó, ta sẽ đích thân dạy các thứ khác.''
Nguỵ Thanh Trạch có thể nói là cánh tay đắc lực nhất của ông, được ông nuôi dạy từ bé nên ông rất tin tưởng, mọi công việc đều giao cho anh Hồng Thế Mã chỉ đứng sau chỉ huy tất cả nên dù là trong hay ngoài tổ chức đều rất ít người biết được lão đại thật sự của tổ chức và luôn cho rằng Ngụy Thanh Trạch là người đứng đầu. Có điều, tính khí người đàn ông này rất thất thường, không ai có thể kiểm soát được anh kể cả Hồng Thế Mã.
'' Vâng con biết rồi chú Hồng.'' Vẻ mặt anh mang theo ý cười nhìn cô trêu ghẹo '' Đừng có vô dụng quá đấy nhé! Không thì em đến từ đâu tôi sẽ trả em về chỗ đó. ''
Cái tên này cũng...đẹp trai đấy chứ!
Thấy cô cứ đứng sựng ở đó nhìn mình, anh khẽ nhướng mày:
'' Đi thôi! Em chưa bao giờ thấy đàn ông đẹp trai sao?''
Cơ mà anh ta chỉ đẹp khi anh ta im lặng. Anh ta vừa mở miệng nói chuyện là làm mình tức chết mất.
'' Đ...được.''