Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
''Ai dô...đây chằng phải đứa con hoang năm đó sao? '' Phương Khả Văn nói
'' Nhìn cũng ra dáng đấy chứ! Nhưng mà mùi nhà quê thì mãi mãi không bao giờ hết! '' Kiều Hạ tiếp lời
Tịch Tuyết nhìn hai người bạn như tức giận: '' Các cậu đừng nói vậy, không hay đâu. ''
Đây chính là con người giả tạo của cô ta trước mặt Trình Đông.
Tịch Tuyết nắm lấy tay Tịch Nguyên áy náy: '' Chị đừng để ý lời bọn họ. Chị đừng để bụng, hai người họ rất tốt. Chị hay là....để em thanh toán giúp chị nhé coi như quà gặp mặt ''
Tịch Nguyên khinh bỉ hất tay cô ta ra:'' Xin lỗi, tôi không cần các người bố thí còn nữa muốn diễn thì nên đến đoàn làm phim đây là cửa hàng quần áo không phải chỗ cô ảo tưởng.''
'' Tiểu Nguyên em quá đáng rồi đấy! Tiểu Tuyết có lòng tốt thôi mà.''
'' Anh bị đui à? Hay là có vấn đề về não? Ai quá đáng còn phải hỏi sao? Lâu ngày không gặp lại tôi nên hóa điên à? '' Cô khinh bỉ liếc qua đám người kia.
'' Em....'' Trình Đông tức giận không nói nên lời.
Xong cô quay ra đưa cho nhân viên một tấm thẻ: '' Thanh toán đồ trên người tôi đang mặc.''
Cô nhân viên khi quẹt thẻ thì sắc mặt khó ở nhìn Tịch Nguyên: '' Xin lỗi, thẻ của cô bị khóa rồi.''
Chết rồi, quên mất lời cha rồi! Cứ tưởng là cha chỉ nói chơi không ngờ cha lại làm thật còn làm rất nhanh nữa chứ. Chuyến này bị cha hại chết rồi.
Hồng Thế Mã đã khóa thẻ của cô bởi vì cô lấy đi bức tranh ông yêu thích nhất nên bây giờ cô đành phải dùng thẻ đen của Hạ Phong
'' Hahaha cười chết tôi rồi! Không có tiền mà còn giả bộ làm người mập.''
Trình Đông lấy thẻ của mình ra:'' Thanh toán cho cô ấy đi.''
'' Không cần! Quẹt thẻ này, lấy tất cả quần áo lúc nãy tôi lựa ''
Tịch Nguyên lấy thẻ đen mà Hạ Phong cho cô khiến mọi người phải trố mắt nhìn nhau. Đây là tấm thẻ dành cho những người giàu nhưng không phải có tiền là có được, ngân hàng chỉ chọn ra 1% người mà họ muốn. Mặc dù rất hiếm thấy nhưng bọn họ cũng không phải kẻ thiếu hiểu biết vừa nhìn là nhận ra ngay.
'' Chắc là ôm được đùi đại gia nào rồi chứ gì. Hừ! thảo nào mạnh miệng như vậy. '' Phương Khả Văn nhìn Kiều Hạ có chút ghen tị nói.
Cánh cừa vừa đẩy ra Hạ Phong chuẩn bị bước vào thì một bóng dáng nhỏ bé chạy như bay tới tóm lấy tay anh kéo đi.
Vừa đi cô vừa nhỏ giọng lầu bầu: '' Mẹ nó, thật buồn nôn, đi mua quần áo mà cũng gặp phải chó.''
'' Hửm? Sao thế?'' Hạ Phong ra ngoài nghe điện thoại lâu như thế nên không biết tình hình bên trong chỉ thấy cô gái nhỏ này nồng nặc mùi thuốc súng.
'' Anh lâu quá đi mất! '' Cô không kể cho anh chuyện trong cửa hàng
Anh khó hiểu nhìn cô:''Được rồi! Là lỗi của tôi. ''
Đột nhiên cô lại nghiêng đầu qua hỏi anh: '' Đẹp không? ''
Nhận ra mình vừa thất thần,anh lúng túng ho: ''khụ....rất đẹp ''
Cô hưng phấn kéo tay anh '' Được vậy mua thôi. ''
Ý anh là cô rất đẹp chứ anh cũng chẳng mảy may nhìn cái thứ mà cô có hứng thú kia. Cô muốn chọn đồ cho anh.
'' Anh nhìn xem bộ này, bộ này, bộ kia nữa...đều rất đẹp. Anh nói xem anh đẹp trai như vậy không nên mặc nhiều màu đen đâu. Để tôi chọn giúp anh. ''
Anh tiện tay cầm một bộ vest gần đó không những vậy nó còn là màu đỏ rượu giống như chiếc váy cô đang mặc nữa chứ. Nếu như không phải vì muốn mặc đồ đôi với cô thì còn lâu anh mới để ý đến những thứ này.
'' Mau mau thử đi cả bộ anh đang cầm nữa.'' Cô còn thích thú hơn lựa đồ cho bản thân mình nữa.
Anh ngoan ngoãn đi thử đồ tất nhiên bộ đầu tiên chính là bộ màu đỏ rượu rồi. Đồ mặc với vợ thì phải ưu tiên.
Anh vừa bước ra đi đến trước mặt cô, cô nhìn đến mắt cũng sắp rớt ra rồi.
Thấy cô cứ nhìn mình anh nhướng mày:''Thế nào?''
Cô đưa ngón tay cái của mình ra:''Rất rất rất đẹp.''
''Vậy thì lấy hết.'' Anh quay sang nhìn nhân viên nói
[Hai người họ đẹp đôi thật!]
[Phải đó.Tôi cũng muốn có một người bạn trai như vậy.]
[Cô đừng nằm mơ nữa.Cô nhìn cô gái kia đi cô ấy đẹp như vậy còn hơn cả minh tinh nữa.Nhìn lại mặt mình trong gương xem.]
Nghe được những lời to ngỏ xung quanh Tịch Nguyên ngại ngùng, cô đưa tay lên sờ cái mũi của mình rồi quay sang nhìn anh thì thấy anh cũng đang nhìn mình.
Ọc..ọc..ọc. Đã ngượng rồi bây giờ còn ngượng gấp đôi. Cái bụng đáng chết tại sao lại réo ngay lúc này chứ. Cô vội vã quay đi.
Anh đưa tay xoa đầu cô khóe môi cong lên:'' Cùng đi ăn. ''
Ể chỉ mua đồ thôi mà sao lại biến thành buổi hẹn hò rồi! Thôi kệ ăn mới là quan trọng nhất.
'' Hì hì được thôi! Tiến lên nào! ''
Cô chạy ra khỏi của tiệm để tất cả đồ đạc lại cho người đàn ông phía sau. Đầu anh đầy vạch đen nhưng rồi cũng ngoan ngoãn xách túi lớn túi bé theo sau. Ai bảo anh vừa gặp đã thích cô chứ!