Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô đứng trước một quán ăn nhanh rồi dừng lại quay sang nhìn anh, không đợi cô nói anh trực tiếp kéo cô đi luôn: '' Ăn như vậy không tốt.''
Cô cau mày khó chịu:'' Nhưng mà tôi thích.''
'' Vậy thì không cần ăn nữa! ''
Cô ' xì ' một tiếng rồi cũng đành phải ngoan ngoãn đi theo anh bời vì đại nhân đang chuẩn bị tức giận nha, rất đáng sợ.
Ăn xong bữa trưa rồi. Hai người chuẩn bị về nhà, khung cảnh quen thuộc này hôm nay cô đã được thấy lại sau 5 năm. Cô mãi mê nhìn ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ đến khi đi đến quảng trường thành phố cô thích thú kêu lên như một đứa trẻ:
'' Wowww, Hạ thiếu anh nhìn xem, tôi cũng muốn cho bồ câu ăn.''
'' Ừ. Gọi tên của tôi đi.''
Hình như là sai vấn đề rồi thì phải, tôi bảo muốn cho bồ câu ăn mà anh bảo tôi gọi tên anh làm gì chứ?
Cô bước xuống xe nhảy nhót lung tung rồi ngồi xuống đưa bàn tay nhỏ bé của có chứa thức ăn của mình ra, một chú bồ câu trắng liền đáp xuống mổ mổ thức ăn trong tay cô.
Lúc nhỏ cô chỉ được ra đây một lần, lúc ấy là Trình Đông đưa cô đi, cô vẫn luôn thích nơi này nhưng Tiêu Yên luôn bắt cô phải ở nhà vì bà ta ghét cô hơn nữa còn không muốn Trình Đông thân thiết với cô.
Tịch Nguyên nhìn những chú bồ câu xong lại nhìn Hạ Phong: '' haiz...Hạ thiếu...hì hì con bồ câu này nhìn...rất giống anh.''
'' Hửm? '' Cô nhóc này to gan thật còn dám nói anh giống bồ câu.
'' Nó đẹp như vậy nhưng lại rất hung dữ! ''
Thấy cô so sánh mình như vậy anh chỉ sang một con bồ câu khác trêu cô: '' Nhìn con bên đó, nó rất giống em. Nó cũng đẹp nhưng lại rất ngốc. ''
Tịch Nguyên híp mắt: '' Hứ! Tôi ngốc lúc nào chứ? Tôi thông minh lắm đấy vả lại tôi xinh gái như vậy nó làm sao bằng với tôi chứ! ''
Cô đứng dậy phủi tay nhưng không biết cô nhìn thấy gì hưng phấn lắc lắc cánh tay anh. Cô ngiêng đầu sang chớp chớp mắt: '' Nè, Hạ thiếu...''
Còn chưa kịp xin xỏ, anh dứt khoát từ chối: ''Không được.''
Khóe miệng cô giật giật: '' Hạ thiếu, tôi còn chưa nói gì mà! Trên mặt tôi cũng không có viết chữ.''
Hạ Phong lườm cô: '' Đúng là trên mặt em không viết chữ nhưng mà mắt của em sáng như đèn pha rồi kìa! Mắt của em nói rằng em muốn chơi tàu lượn siêu tốc.''
Cô chọc chọc vào cánh tay anh làm bộ đáng thương:'' Chỉ một vòng thôi. Được không?''
'' Được!''
''Yeah.'' Cô khôi phục lại trạng thái vui vẻ tung tăng đến chỗ tàu lượng siêu tốc
Nói là chỉ một vòng nhưng mà cô nhóc này càng chơi càng thích thế là cô đi hẳn 5 vòng. Tịch Nguyên rất vui vẻ và tràn đầy năng lượng còn người nào đó thì như sắp ngất đến nơi, mất luôn cả hình tượng tổng tài bá đạo của mình.
Trước đây, cô hay chơi những trò mạo hiểm như nhảy Bungee, Flyboard, Highwire...mỗi lần cảm thấy áp lực cô đều giải tỏa bằng những trò chơi mạo hiểm này. Nhưng dạo gần đây cô không hay chơi nữa nên bây giờ mới chơi lố như vậy.
Chơi xong thì trời cũng tối, người càng lúc càng đông đa số đều là các cặp đôi cùng nhau. Tịch Nguyên chạy nhảy rất nhanh nên bị người khác va phải xuýt nữa thì ngã nhà về phía trước rất nhanh một bàn tay to lớn đã giữ cô lại kéo cô vào người mình. Để tránh ngượng ngùng cô nhanh chóng đẩy anh ra rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Hạ Phong miết miết mi tâm nhìn cái bóng nhỏ đi ngày càng xa, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sao trông cô nhóc này lại còn khó hơn cả trông trẻ nhỏ vậy chứ?
Thoắt cái đã không thấy bóng Tịch Nguyên đâu. Hạ Phong lạc mất cô đang mãi mê tìm kiếm. Vì người quá đông nên việc tìm kiếm cô chắc phải mất nhiều thời gian.
Tịch Nguyên đang cãi nhau với một cặp vợ chồng to lớn và một đứa bé năm tuổi có vẻ là một nhà ba người. Đứa nhỏ gào khóc:
'' Mẹ, chị ta muốn đánh con. Mẹ mau đánh chết chị ta đi! ''
'' Này! Cô gái kia! Sao cô lại so đo với một đứa trẻ vậy chứ? '' Mẹ đứa bé quát
'' Con của chị, chị không dạy dỗ được thì để tôi dạy! ''
Mẹ của đứa bé tức giận đưa tay ra muốn đẩy Tịch Nguyên nhưng đã bị cô nhanh chóng hất ra. Lúc nãy, cô đang chuẩn bị gọi cho Hạ Phong nên mới bị đứa bé kia đẩy ngã còn đá văng đi đâu mất cái điện thoại cô.
Thấy vợ mình bị hất ra cha của đứa bé vênh mặt làm ra vẻ hung dữ: '' Con khốn! Mày dám đánh vợ con tao. Tao cho mày biết tay.''
Cha của đứa bé vừa đưa tay lên định giáng xuống mặt cô một cái tát, cô ngữa người ra sau rồi nhảy lên đạp một cước người đàn ông lực lưỡng kia văng ra xa. Bà vợ liền gào lên: '' Mọi người nhìn này, con tiện nhân này nó muốn giết người. Mọi người mau làm chứng cho tôi! ''
[Rõ ràng là một nhà ba người họ ức hiếp cô gái kia mà.]
[Phải đó, cô ta tưởng tất cả chúng ta bị mù sao!]
[Cô gái kia cũng lợi hại quá đi mất chỉ một đòn thôi người đàn ông kia đã văng ra hai mét rồi!]
[Ngầu quá!]
Tất nhiên, mọi người ở đây ai cũng chứng kiến sự việc và đều đồng tình với Tịch Nguyên.