Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi tôi hôn Bạch Tuyết Nghênh, tôi nhìn thấy cô ấy say sưa nhắm nghiền mắt, hoàn toàn không có bất kỳ ý muốn chống cự nào.
Tôi thuận thế đặt tay lên vai cô ấy, sau đó kéo cô ấy lại gần, để chúng tôi dựa gần nhau thêm một chút.
“Ưm.....”
Cô ấy khẽ rên một tiếng, tay không tự chủ vòng ra sau gáy tôi ôm chặt, phản ứng còn mãnh liệt hơn tôi.
Reng reng reng! Reng reng reng!
Nhưng ngay lúc này, điện thoại của tôi lại reo lên không đúng lúc.
Chúng tôi vội vàng dừng lại, mỗi người lùi về sau mấy centimet.
Tôi liếc nhìn màn hình, là Liễu Tâm Thuần vợ tôi gọi tới.
“Nghe đi.” Cô ấy miễn cưỡng cười với tôi, trong mắt lướt qua một tia mất mát.
“Nghe làm gì, đợi lát nữa gọi lại cho cô ta cũng được.”
Tôi điềm nhiên như không điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, sau đó ném điện thoại sang một bên.
Tôi đã không còn là người đàn ông mà trước đây cho dù cô ta gọi đến bất cứ lúc nào cũng đều nhận cuộc gọi nữa đâu, vì như vậy không chỉ quá hèn mọn, mà còn bị cắm thêm sừng.
Vốn tưởng rằng đến cuối cùng sẽ có được tất cả, kết quả thì sao? Có thì cũng chỉ là bị cắm sừng liên tiếp mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi luôn cảm thấy rất châm chọc.
Sau khi ném điện thoại, tôi tiếp tục kéo Bạch Tuyết Nghênh lại gần...
“Cậu thật sự không nghe điện thoại của cô ta sao... Ưm...”
Bạch Tuyết Nghênh chưa kịp nói xong, tôi đã chặn miệng của cô ấy, còn cô ấy cũng lập tức chào thua...
…
Lại trôi qua thời gian khoảng mười mấy bài hát, chúng tôi ngồi lại chỗ ngồi của mình một lần nữa, một bên đắm chìm trong dư vị, một bên nhặt từng món quần áo mặc vào.
Tôi nhặt điện thoại lên, mở màn hình ra xem, vậy mà lại có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, đều là Liễu Tâm Thuần gọi tới.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi về đây.” Lúc này Bạch Tuyết Nghênh cũng nhìn thấy màn hình điện thoại của tôi, vì thế vội vàng mở cửa xe, tinh ý nói.
“Vậy được rồi, lần sau gặp lại.”
Tôi vừa nói, vừa nhoài người ra ngoài xe.
“Được.”
Bạch Tuyết Nghênh gật đầu cười, sau đó đóng cửa xe lại, khởi động.
Brừm....
Đợi âm thanh của xe Bạch Tuyết Nghênh lái nhỏ dần, tôi lấy điện thoại gọi cho Liễu Tâm Thuần.
Tút... Tút... Tút…
“Ngô Song! Rốt cuộc anh đang làm cái gì? Em gọi hơn trăm cuộc mà cũng không nghe.”
Rất nhanh sau đó Liễu Tâm Thuần đã nhận cuộc gọi, tôi còn chưa kịp nói chuyện, trong ống nghe đã truyền đến âm thanh gắt gỏng quen thuộc của Liễu Tâm Thuần.
Hơn trăm cuộc gọi? Rõ ràng mới có hơn ba mươi cuộc mà thôi!
Vì vậy có thể tưởng tượng được, bình thường ở trong nhà cô ta cố tình gây sự như thế nào.
Đây cũng là nguyên nhân mà tôi đã từng không dám không nhận điện thoại của cô ta.
"Vừa rồi vẫn đang tiếp khách hàng uống rượu cho nên không tiện nghe máy, em cũng là biết đấy, công ty vừa thành lập, không thể đắc tội với khách hàng." Tôi giải thích với Liễu Tâm Thuần.
Chẳng biết tại sao, sau khi nói dối cô ta, trong lòng tôi lại có một loại sảng khoái khó hiểu!
Cô ta lừa gạt tôi nhiều lần như vậy, hiện tại tôi dùng phương thức giống hệt như thế để đáp trả, đúng là hả hê lòng người!
"Trước đây lúc anh đi cùng khách hàng khi vừa mới mở công ty, chỉ cần nhận được điện thoại của em, tại sao anh lại có thể vứt bỏ khách để trực tiếp đi tìm em?" Liễu Tâm Thuần hỏi tôi với tiếng quát hùng hổ dọa người.
Lúc cô ta tức giận, giọng nói của cô ta giống như lưỡi dao nhọn sắc bén, đủ để cắt rách màng nhĩ, xé nát lòng người!
"Trước đây là trước đây, bây giờ làm ăn khó khăn rồi..." Tôi cố hết sức giảm thấp âm lượng của bản thân, dùng cái này để làm dịu lửa giận của cô ta.
"Làm ăn khó khăn? Em thấy anh không yêu em thì có... Em gọi nhiều như vậy mà anh cũng có thể bỏ qua... Sau này lỡ như em gặp phải cái gì khẩn cấp nguy hiểm gọi điện thoại cho anh, có phải anh cũng sẽ không nghe hay không? Là em quan trọng hay khách quan trọng?" Trong điện thoại, giọng nói của Liễu Tâm Thuần đã gần như hét lên.
Nếu như là lúc trước, khi cô ta hét lên với tôi như vậy thì tôi tuyệt đối sẽ xin lỗi trước cô ta rồi mua đủ thể loại quà cáp để dỗ dành cô ta.
Thế nhưng hiện tại tôi sẽ không làm như vậy nữa, dù sao thì tôi cũng đã hoàn toàn nhìn thấu bản mặt xấu xí và nội tâm bẩn thỉu của cô ta.
Cho nên tôi không dỗ dành, mà dùng ngữ khí hơi có vẻ lạnh nhạt nói với cô ta: "Lúc gặp phải chuyện khẩn cấp, em có thể báo cảnh sát."
"Được lắm Ngô Song! Học được thói già mồm rồi à! Được! Cuộc sống này đúng là không có cách nào sống nữa mà!"
Tút tút tút...
Liễu Tâm Thuần nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Tôi biết, cô ta như vậy là đang tạo áp lực cho tôi, bởi vì cô ta nhận định Ngô Song tôi sẽ không thể rời bỏ Liễu Tâm Thuần cô ta. Cô ta cho rằng Ngô Song tôi nhất định sẽ quỵ luỵ đi theo xin lỗi cô ta.
Nhưng mà giờ đây, hẳn là tôi phải làm cô ta thất vọng rồi.
Bởi vì sau khi cô ta cúp điện thoại, nội tâm của tôi vậy mà lại không có dâng lên bất kỳ một gợn sóng nào.
Là tôi đã hoàn toàn hết hy vọng đối với cô ta.
Sau khi đứng tại chỗ cảm khái một lát, tôi lắc đầu cười khổ một tiếng, sau đó đi về phía xe của tôi...
Trước khi về nhà, tôi lại đến Điện Khoa Thành một lần nữa.
Lần này đến đây, tôi mua con chíp theo dõi định vị điện thoại di động mà lần trước tôi định mua.
Chỉ cần dán con chíp thật mỏng này lên điện thoại di động là có thể xác định vị vị trí của điện thoại!
Mặc dù chỉ để xác định vị trí, nhưng đối với tôi mà nói là đã quá đủ rồi, bởi vì tôi chỉ cần đi theo định vị tìm tới chỗ của Liễu Tâm Thuần và Tần Sở Thiên để chụp ảnh hoặc là quay video.
Đương nhiên, có thể chụp được lúc bọn họ đang hành động cụ thể thì càng tốt.
Đến lúc đó, tôi cũng có thể đi tìm Ngọc Kim Hương vợ của Tần Sở Thiên để vạch trần ông ta rồi!
Tôi đã từng gặp Ngọc Kim Hương vài lần, tuy rằng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng giống như chị Trí Linh vậy, vô cùng có ý nhị.
Chẳng qua là tính cách của bà ta mạnh mẽ hơn, người bình thường vốn không kìm chế nổi.
...
Mua chíp định vị xong, về đến nhà đã là nửa đêm.
Liễu Tâm Thuần vẫn còn nằm trên giường chơi điện thoại.
Sau khi nhìn thấy tôi trở về, cô ta lập tức bỏ điện thoại di động xuống, quay lưng đi như là đang đợi tôi dỗ dành cô ta vậy.
Nhưng tôi không có ý định này, mà cầm lấy quần áo đi thẳng vào nhà vệ sinh, tắm gội sạch sẽ.
Cần gì phải đi làm một con chó thè lưỡi liếm đây? Làm một người đàn ông tự do tự tại tốt hơn biết bao, hơn nữa còn có thể chinh phục phụ nữ.
Vả lại sức hấp dẫn của tôi cũng không kém, bằng không thì một người phụ nữ ưu tú như Bạch Tuyết Nghênh chắc chắn sẽ không quỳ dưới ống quần của tôi!
Đi tới trước giường, tôi liếc Liễu Tâm Thuần một cái, sau đó nằm xuống bên cạnh chuẩn bị ngủ.
Sau hai trận làm ngoài xe cùng với Bạch Tuyết Nghênh, tôi vẫn hao tổn không ít thể lực.
Nhưng đúng vào lúc này, tôi có thể nghe được tiếng hít thở của Liễu Tâm Thuần ở bên cạnh càng ngày càng to.
Không cần đoán, khẳng định là cô ta đang hờn dỗi.
Tức thì cứ tức đi, dù sao thì lòng tôi cũng đã nguội lạnh.
Tôi đã từng luôn tin rằng, chỉ cần tôi dè dặt, chỉ cần tôi cố gắng đối xử tốt với cô ta là có thể giữ cô ta ở bên cạnh mãi mãi.
Hiện tại xem ra là tôi suy nghĩ quá nhiều.
Nhớ đến hình ảnh khó coi của cô ta và Cao Phong trong video của camera giám sát, nhớ đến tiếng thở dốc ngắt quãng của cô ta khi đang nghe điện thoại của tôi là tôi lập tức cảm thấy khó thở.
Luôn cảm giác có thứ gì đó mắc kẹt tại yết hầu, nhổ ra không được, mà nuốt vào thì cũng không trôi.
Cao Phong, Tần Sở Thiên, Liễu Tâm Thuần, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người!