Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Được rồi, được rồi! Không nghiêm chỉnh gì cả..."
Tôi thấy Liễu Tâm Viện không có ý định rút tay về, bèn vội vàng đi tới ngăn cản cô ta.
Đây là phòng họp của công ty, vả lại ngoài cửa còn có ba thực tập sinh trẻ tuổi.
Vì vậy tôi cũng không còn ý định dạy dỗ cô ta nữa, bước ra mở cửa phòng họp, vẫy tay với ba thực tập sinh ở bên ngoài, nói:
"Tất cả các cậu vào hết đi, trước tiên tự giới thiệu bản thân để tôi hiểu rõ các cậu hơn."
"Vâng!"
"Vâng ạ!"
"Được ạ!"
...
Ba chàng trai có vẻ hơi ngây ngô, vội vàng gật đầu rồi bước tới.
"Tôi là Trần Nhất Bào, sinh viên tốt nghiệp khóa này của khoa thiết kế ở đại học Tân Thành, chuyên ngành thiết kế kiến trúc, đã từng lấy được huy chương bạc trong giải đấu thiết kế dành cho sinh viên cấp quốc gia..."
"Tôi tên là Trương Đức Khai, cũng là sinh viên tốt nghiệp khóa này của khoa thiết kế ở đại học Tân Thành, chuyên ngành thiết kế nghệ thuật, tác phẩm do tôi thiết kế đã từng giành được giải thiết kế sáng tạo nhất trong giải Red Dot do Châu Âu tổ chức mỗi năm..."
"Tôi là Lưu Tân Khải, cũng là sinh viên ở đại học Tân Thành..."
...
Sau khi nghe bọn họ tự giới thiệu xong, tôi mới nhận ra, hóa ra tôi đã coi thường thực lực của ba người trẻ tuổi này rồi.
Xem ra lần này Liễu Tâm Viện thực sự không khiến tôi thất vọng, những người trẻ tuổi mà cô ta tuyển chọn đều rất có tiềm năng, đáng để bồi dưỡng.
Nhưng mà tôi cảm thấy khá kỳ lạ, rõ ràng là bọn họ rất ưu tú, rất có tiềm năng, theo lẽ thường thì chắc hẳn sẽ không đến làm ở cái công ty nhỏ mới mở này của tôi chứ nhỉ.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nhíu mày, nói với bọn họ:
"Vì sao các cậu đồng ý đến làm công ty của tôi? Công ty thiết kế Tân Vô Song của tôi mới vừa được thành lập, theo lý mà nói hẳn là các cậu chưa từng nghe qua tên công ty mới đúng chứ?"
"Ngô tổng, thật ra công ty lớn hay nhỏ không quan trọng, quan trọng là bọn tôi tới vì danh tiếng của anh..." Lúc này, Trần Nhất Bào ngẩng đầu, nở nụ cười nói với tôi.
"Danh tiếng của tôi?" Tôi hơi kinh ngạc nhìn Trần Nhất Bào.
"Là thế này thưa Ngô tổng, trong Học viện thiết kế của đại học Tân Thành bọn tôi, anh là người rất có tiếng tăm. Năm đó lúc bọn tôi vừa mới nhập học, nếu không nghe diễn thuyết của anh thì chắc là bọn tôi sẽ không nỗ lực học thiết kế như vậy." Trương Đức Khai ở bên cạnh vội vàng giải thích với tôi.
"Đúng vậy Ngô tổng, năm đó anh cũng vừa mới tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế, thế mà lại có thể khiến tài sản của công ty tăng lên đến một ngàn vạn, anh là tấm gương của thế hệ bọn tôi đấy!" Lưu Tân Khải cũng ngẩng đầu lên, trên gương mặt tràn đầy kích động nói với tôi.
"Ồ, đừng nói nữa, thật ngượng ngùng..."
Vừa nghe bọn họ nói thế, đột nhiên tôi lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Đúng là năm đó tôi và công ty của tôi rất nổi tiếng ở trong tỉnh, vì vậy tôi đã được mời đến khoa thiết kế của đại học Tân Thành tham dự buổi lễ khai giảng của bọn họ.
Thật sự không ngờ, chỉ mấy câu ngắn ngủi của tôi mà lại có thể tạo nên động lực lớn như vậy cho những người trẻ tuổi này. .
Lại nghĩ đến tôi của bây giờ, công ty lớn như thế cũng đã sụp đổ rồi, tất cả đều phải làm lại từ đầu, thực sự là vô cùng hổ thẹn...
"Ngô tổng, bọn tôi cũng đã nghe nói, về sau công ty của anh xảy ra chuyện. Thật ra nhà thiết kế khiến công ty anh phá sản năm đó chính là một đàn anh đã tốt nghiệp ở khoa của chúng tôi... Vì thế, các giảng viên trong khoa đã đặc biệt mở một lớp giáo dục tư tưởng đại cương, dặn dò bọn tôi tuyệt đối không được sao chép..." Trần Nhất Bào vội vàng giải thích với tôi.
"Chuyện năm đó đã tạo ra ảnh hưởng trái chiều rất nghiêm trọng đối với khoa của chúng tôi, dẫn đến việc rất nhiều công ty không muốn tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp của khoa..." Trương Đức Khai cau mày, nói với tôi bằng vẻ mặt nghiêm túc.
"Vì vậy, chúng tôi có ý thức sâu sắc về tầm quan trọng của việc thành thật giữ chữ tín, và cũng luôn tự nhủ với bản thân, tuyệt đối không được phạm sai lầm trên con đường nghề nghiệp sau này, tuyệt đối không được dẫm vào vết xe đổ năm đó của đàn anh..." Lưu Tân Khải chăm chú nhìn tôi, nghiêm nghị nói từng chữ một.
Nhìn gương mặt ngây ngô của bọn họ hiện lên thái độ thành khẩn và nghiêm túc, quả thật tôi rất cảm động.
Thật sự không ngờ, chuyện bị sao chép năm đó không chỉ đả kích tôi, mà còn ảnh hưởng đến bọn họ...
"Năm đó cũng do tôi không làm tròn bổn phận, không kiểm định kỹ càng, nếu không thì đã chẳng gây nên ảnh hưởng nghiêm trọng như thế..." Tôi bước lên, vỗ vai bọn họ nói một cách nghiêm túc.
Sau khi trầm ngâm một lát, tôi tiếp tục nâng mí mắt, nói to với bọn họ:
"Nhưng nếu như Ngô Song tôi đã quyết định làm lại từ đầu, quyết định Đông Sơn tái khởi, tôi nhất định sẽ không để cho sai lầm lần trước phát sinh một lần nữa! Tôi có lòng tin dẫn dắt các cậu tiếp tục viết nên những trang huy hoàng!"
Bộp bộp!
Tôi vừa dứt lời, có một tiếng vỗ tay truyền tới.
Là cô em vợ Liễu Tâm Viện bắt đầu, sau đó ba người Trần Nhất Bào và Trương Đức Khai cũng vỗ tay theo...
Phòng họp nho nhỏ, công ty nho nhỏ, nhưng tôi không ngờ lại có thể gặt hái được sự cảm động khó hiểu này.
Không có gì bất ngờ, ba người bọn họ đều được tôi tuyển vào làm việc.
Sau đó, tôi chăm chú nhìn ba người bọn họ, nói bằng giọng điệu tràn ngập hàm súc:
"Được rồi, Nhất Bào, Đức Khai, Tân Khải, các cậu về chuẩn bị trước đi, ngày mai là có thể tới làm. Tuy tiền lương và đãi ngộ lúc đầu của các cậu không phải là tốt nhất trong ngành, nhưng tôi cam đoan sẽ không thấp hơn mức độ bình quân ở trong ngành đâu, với lại vẫn sẽ có tiền hoa hồng của các dự án."
"Cảm ơn Ngô tổng!"
"Cảm ơn Ngô tổng!"
"Ngô tổng, tạm biệt!"
...
Sau khi ba người trẻ tuổi hăng hái lễ phép gật đầu với tôi thì lần lượt rời khỏi công ty.
"Anh rể, mấy người em tuyển cũng không tệ lắm phải không?" Đợi khi đám người Trần Nhất Bào đi rồi, Liễu Tâm Viện khẽ chớp đôi mắt đầy quyến rũ, cực kỳ đắc ý nói với tôi.
"Rất không tồi, vượt qua sự tưởng tượng của anh." Tôi cười, giơ ngón cái với Liễu Tâm Viện.
Thật không nghĩ tới, bình thường con bé này hơi phóng túng, thế mà làm việc vẫn rất đáng tin.
Ba sinh viên mới tốt nghiệp mà cô ta tuyển được là người mà công ty Tân Vô Song của tôi rất cần.
Trẻ tuổi, có sức sống, có lòng nhiệt huyết!
"Vậy anh có thể cho em mượn xe mới của anh lái đi chơi mấy vòng không?" Sau khi Liễu Tâm Viện nói xong, tôi còn chưa kịp đồng ý, cô ta đã trực tiếp đưa tay cầm lấy chìa khóa mà tôi đặt ở trên bàn làm việc.
"Ừ, được! Cũng sắp đến giữa trưa rồi, đúng lúc mời em đi ăn cơm luôn." Tôi nhìn đồng hồ, nói với cô ta.
Đi ăn cơm cùng với cô ta thì ít nhất còn có thể thường xuyên nhìn chằm chằm vào chiếc xe của tôi, để nó không bị cô ta dùng làm chuyện xấu.
"Được đó! Em muốn ăn món Nhật!" Ngay lập tức, Liễu Tâm Viện vui đến nỗi cười tươi như hoa, trong mắt tỏa ra ánh sáng.
Giá trị nhan sắc của con bé này rất cao, dáng người cũng đạt tiêu chuẩn, tuyệt đối không thua những minh tinh hàng đầu!
Nếu cô ta không phải em vợ của tôi, nếu ngày thường cô ta không phóng túng như thế, thì tôi không dám chắc mình còn có thể giữ vững tự chủ của mình.
"Đi thôi, đi thôi! Đi ăn món Nhật thôi...!"
Sau đó, Liễu Tâm Viện trực tiếp khoác tay tôi, kéo tôi đi ra ngoài.
Quần áo mà cô ta mặc hôm nay rất mát mẻ, ở trên đường đi được một bước lại run lên một cái, với lại cùi chỏ của tôi lại vừa vặn đụng vào người cô ta, trong chốc lát tôi có chút tâm tư đứng núi này trông núi nọ, không tự chủ được rùng mình một cái.