Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Hạ Huyên, không sao.. anh sẽ cho người điều tra tung tích của cô ấy.. đừng khóc!
Cảnh Thiệu Đình đau lòng nhìn khuôn mặt cô đã lấm tấm nước mắt, hốc mắt đỏ hoe, tim anh đau đớn nhói lên từng hồi.
Tuyết Hạ Huyên thực sự không thể chịu nổi cú sốc này, điều này quả thực như sét đánh ngang tai, nó như kéo cô xuống mười tám tầng địa ngục..
Việc này, cô mãi mãi không thể tiếp nhận được..
Phỉ Phỉ, thứ lỗi cho mình vô tâm, lúc ấy, mình đã quên mất cậu..
Phỉ Phỉ, mình nhất định sẽ tìm ra cậu..
*
Ngồi trên chiếc xe BMW i8 rộng rãi, tâm trạng Tuyết Hạ Huyên cũng không khá hơn là bao, cô suy tư nhìn khung cảnh ngoài xe qua mặt kính, tròng mắt chỉ toàn sự đau lòng vô hồn.
Phỉ Phỉ.. cậu đừng bỏ mình đi..
- Hạ Huyên, cuộc hội nghị đấu giá R.E.D tối nay, chính là thời cơ tốt nhất của em..
Cảnh Thiệu Đình ngồi bên cạnh nhắc nhở, anh sợ rằng sự việc hôm nay sẽ ảnh hưởng đến cô..
- Hay là chúng ta không trả thù nữa, em hiện tại tiều tụy như vậy..
- Không em nhất định phải trả thù..
Tuyết Hạ Huyên xua tay, lắc đầu trước đề nghị của anh, cô biết anh làm vậy là muốn tốt cho cô nhưng mọi thứ hiện tại đã vượt quá giới hạn, sự hận thù giữa Tuyết Hạ Vy và Khương Minh Nghiệp, nó đã cắm rễ sâu sắc vào trong lòng cô!
- Đình, anh điều tra giúp em về tin tức của cha mẹ..
Chợt nhớ ra điều gì đó, cô nhìn Cảnh Thiệu Đình đăm chiêu nói.
Kỳ thực, cô hiện tại rất nhớ cha mẹ, nhưng bây giờ cô cần phải giữ kín thân phận, không thể sơ suất để lộ.
- Được! Đúng rồi, bây giờ tên của em sẽ là Roxy!
Cảnh Thiệu Đình gật đầu.
- Vâng!
Tuyết Hạ Huyên gật đầu một tiếng, về việc thay đổi tên thật, cô đã lường trước ngay từ đầu, cô không thể để lộ chính mình là Tuyết Hạ Huyên năm xưa a!
Roxy? Cũng khá là hay đó!
*
Chiếc xe BMW i8 dừng lại trước khách sạn Dicard lộng lẫy, đây đồng thời cũng là nơi tổ chức buổi hội nghị đấu giá của giới thượng lưu.
Khách sạn Dicard vốn là của Cảnh gia, cũng chính là của Cảnh Thiệu Đình, anh một tay dàn dựng ra cuộc hội nghị đấu giá này là để tạo cơ hội cho cô trả thù, nhưng thực chất việc này chỉ có một mình anh biết, Tuyết Hạ Huyên vẫn chưa hề hay biết.
Ngoài ra, anh cũng đã gửi thiệp mời cho những thương gia của giới thượng lưu, những tổng tài của các tập đoàn lớn tiếng tăm, đương nhiên, trong đó không thể thiếu Khương Tổng của tập đoàn Khương Thị! Vì hắn mới chính là mục tiêu!
Khác sạn Dicard vốn được xây dựng theo kiểu hoàng gia, vừa nhìn vào ai cũng phải loá mắt vì những viên kim cương được đính ở bề ngoài, hơn nữa, ở bề ngoài khác sạn đều được mạ vàng tất cả.
Nếu nói về số tầng thì ngay cả đếm cũng không thể nhận định được, nó cơ hồ rất cao, ngay cả nhìn cũng khiến người ta mỏi mắt, một phần là vì nó quá cao, một phần là vì kim cương được đính xung quanh đến chói mắt.
Nhìn chung, khách sạn Dicard không khác gì hiện hình của một cung điện lộng lẫy hoa lệ.
Tuyết Hạ Huyên thực sự bị choáng bởi vẻ đẹp hoa lệ của khách sạn Dicard, trong lầm không khỏi ngưỡng mộ người đã thiết kế ra nó, cô ồ lên một tiếng.
- Thực đẹp nha.. người thiết kế ra khách sạn này quả là kì công..
- Đương nhiên!
Cảnh Thiệu Đình trong lầm thầm đắc ý, cô nói như vậy là khen anh đúng không a?
Khách sạn Dicard vốn một tay anh thiết kế!
Càng nghĩ đến việc cô khen mình nức nở như vậy, khoé môi lạnh nhạt của Cảnh Thiệu Đình cứ giật giật liên hồi, cười tươi như hoa.
- Nào, chúng ta vào thôi!
Không quên vào vấn đề chính, Cảnh Thiệu Đình nghiêm túc, vòng tay qua eo Tuyết Hạ Huyên, áp cô sáp vào người mình, cả hai liền tiến về phía đại sảnh khách sạn Dicard.
Hôm nay Cảnh Thiệu Đình diện âu phục màu đen lịch lãm, Tuyết Hạ Huyên một thân váy trắng trễ vai, để lộ xương quai xanh mê người, khuôn mặt chỉ duy nhất có son môi, còn lại không hề có chút phấn.
Tuyết Hạ Huyên vốn dĩ rất ghét việc phải trang điểm, cô càng ghét việc phải để cả ký phấn lên mặt, cô đơn giản chỉ tủy tiện bôi một chút son.
Hai người vừa vào đại sảnh khách sạn, dĩ nhiên không khỏi thu hút nhân viên lễ tân, người người bàn tán xì xầm.
Đôi nam thanh nữ tú như thế này, đúng thực là quá chói mắt đi!
Nam tuấn mạo khôi ngô, nữ tuyệt sắc khuynh thành!
Tuyết Hạ Huyên không kìm lòng được mà nhếch khoé môi, tạo ra một dường cong diễm lệ, tại nơi đây, trò chơi, chính thức, bắt đầu!
Khương Minh Nghiệp, tôi chính là muốn anh sống không bằng chết!
Tuyến Hạ Vy, tôi chính là muốn cô bị bức đến điên khùng, bị bức đến không còn đường lui, bị bức đến tâm thần, người không ra người, quỷ không ra quỷ!