Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trạm Na thong thả quay đầu nhìn anh, hoài nghi cất tiếng hỏi:
– Giao dịch?
– Đúng, giao dịch.
Lý Phong gật đầu. Anh nhìn cô ánh mắt chính trực, biểu tình thành khẩn làm cho Tram Na không thể không rút lại bình luận “anh là người điên”.
– Giao dịch gì?
– Cô là người quan hệ xã hội, còn tôi trong công việc lại thường cần bạn gái theo giúp tôi tham gia các bữa tiệc, cho nên tôi nghĩ cô sẽ thành người chuyên về việc quan hệ xã hội của tôi, tiền lương do cô đưa ra. Đương nhiên, muốn tôi giúp cô trả hết nợ cũng được.
Trạm Na kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên nhìn ra chiếc xe cô vừa ngồi là BMW loại xe mà cả đời cô cũng chưa nghĩ đến có cơ hội ngồi lên.
Xem ra người đàn ông này không phải kẻ điên, cũng không phải như cô từng nghĩ là nghệ sĩ, người mẫu hay huấn luyện viên thể hình, tuy rằng cô vẫn không biết anh làm gì nhưng có thể khẳng định, anh chắc chắn là kẻ có tiền. Trên lỗ tai đeo một viên kim cương lóa mắt mà bây giờ cô mới nhìn đến. Anh rốt cuộc là ai? Vừa rồi những gì anh nói là thật sao? Anh vì sao lại muốn làm như vây? Dù sao bọn họ cũng không quen không biết chỉ là lần đầu gặp mặt, thậm chí những lời cô nói là thật hay giả anh cũng không chắc chắn lại có thể mở miệng bảo giúp cô trả nợ, anh… Chẳng lẽ là ý tại ngôn ngoại, anh muốn thân thể của cô.
Thế thì có làm sao? Trạm Na cam chịu nghĩ. Bởi lẽ nếu còn tiếp tục tình cảnh này, sớm hay muộn cô cũng đi đến con đường kia. Nợ người 500 vạn, hơn nữa là cho vay nặng lãi, dựa vào khả năng của cô cả đời cũng trả không xong món nợ ấy. Nếu so cả đời mỗi ngày sống trong lo lắng, đề phòng lại bị bọn đòi nợ truy đuổi không bằng đen chính mình bán cho một người đẹp trai, khổ một chút nhưng sướng cả đời. Nhìn người đàn ông trước mặt, cô không rõ sự xuất hiện của anh với cô là cứu tinh hay là kẻ hủy diệt, nhưng không thể phủ nhận, đây chính là một con đường sống, không phải sao? Quá mệt mỏi, cô đã quá mệt mỏi rồi, mặc kệ là cứu tinh hay kẻ hủy diệt, coi như cô đánh một ván bài.
Chủ nợ của cô tên là Lý Phong, năm nay 29 tuổi, là Hoa kiều Arab, nghe nói gia đình mở ngân hàng kiêm khai thác dầu mỏ, cha anh chiếm vị trí quan trọng trong OPEC, dự định bồi dưỡng anh thành người kế nghiệp. Anh không thích tiếp nhận sự nghiệp này nên mới trốn nhà đi, chạy tới quê cũ của bà nội và mẹ để tị nạn. Cô tin được anh thì đúng là có quỷ! Cô biết tổng giám đốc thì đầy rẫy nhưng vương tử dầu mỏ? Nói thật, người này muốn lừa người khác cũng nên nghĩ kịch bản trước đi thì hơn. Nhưng mà mặc kệ anh là nói giỡn hay phóng đại, chỉ cần anh có thể giúp cô giải quyết nợ nần, anh có nói anh là hoàng thân quốc thích, thậm chí là quốc vương cô cũng đồng ý.
Trong tiệm cà phê, nhạc nhẹ nhàng du dương nhưng khách ngồi trong quán không có lấy một chút cảm giác thoải mái. Kẻ duy nhất thoải mái là người ngồi bên cạnh cô, anh mang vẻ mặt thích chí mỉm cười, vừa uống cà phê vừa xem tạp chí – Lý Phong
Trạm Na cả người cứng ngắc nhìn lén kẻ ngồi trước mặt bọn họ, vẻ mặt dữ tợn khoanh tay trước ngực, bộ dạng lưu manh của kẻ cầm đầu và hai kẻ mặc đồ đen đứng sau anh. Cô không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng. Đã qua được bao lâu rồi? Hai gã cầm tấm chi phiếu đến ngân hàng vì sao còn chưa quay lại, chả lẽ tấm chi phiếu đó có vấn đề sao? Tám trăm bảy mươi lăm vạn chín ngàn nguyên, cô không nghĩ cha mình có thể nợ nhiều như thế, cô vốn tưởng tiến gốc là 500 vạn, lợi tức nhiều lắm trên dưới 100 vạn đi, không nghĩ lãi lại nhiều như thế, vượt quá tưởng tượng của cô, 8759000 nguyên, thân thể của cô đáng giá như thế sao? Chủ nợ của cô thực sự giàu có?
– Anh Hùng, bọn họ đã trở lại
Trạm Na nghe vậy lập tức nhìn ra cửa tiệm cà phê, thấy hai kẻ vừa cầm chi phiếu đi một trước một sau tiến vào cửa hàng, đi thằng đến bàn của bọn họ.
– Thế nào? Anh Hùng kia trầm giọng hỏi
– Tiền đã chuyển vào tài khoản
– Ha ha ha, tốt! Tốt
Hùng ca vừa lòng cười to, sau đó theo đứng dậy.
– Cô Trạm về sau nếu cần tiền gấp, trăm ngàn đừng quên chúng tôi nhé, chúng ta đi.
– Chờ một chút.
Lý Phong đột nhiên lên tiếng:
– Anh không phải là nên đem biên lai vay tiền trả lại cho chúng tôi?
– Biên lai vay tiền? Đúng vậy, biên lai vay tiền.
Hùng ca ha ha cười nói, rồi từ trong túi tiền lấy ra tờ giấy gấp làm tư thoạt nhìn có chút nhăn nheo để trên mặt bàn .
– Đây.
Lý Phong đem tờ giấy mở ra xem, chỉ thấy tờ biên lai mượn tiền trên đó viết số tiền vay năm trăm vạn nguyên cùng với chữ kí “Trạm Ngọc Kinh” và một dấu vân tay.
– Xem một chút, đây là biên lai mượn tiền à?
Anh đem biên lai mượn tiền đưa cho Trạm Na ngồi kế bên.
Cô cúi đầu nhìn một chút rồi gật đầu nói:
– Đúng
Lý Phong vuốt cằm, sau đó đưa tay vẫy.
– Thứ lỗi chúng tôi không tiễn.
Hùng ca mang bốn gã áo đen rời đi, không khí khẩn trương khiến người ta hít thở không thông cũng rời theo bọn họ mà đi. Những vị khách lại râm ran nói chuyện, trong quầy bar bà chủ quán cũng tươi cười lên, không khí lại nhàn nhã, thoải mái, chỉ có Trạm Na vẫn cứng nhắc, biểu tình ngưng trọng
Cô đưa tay đẩy tấm biên lai vay tiền trên bàn đến trước mặt Lý Phong :
– Này cho anh.
– Cho tôi cái này làm gì? Anh nghi hoặc hỏi.
– Tuy rằng không hợp, nhưng là ít nhất vẫn là thứ có thể chứng minh tôi nợ anh tiền.
– Tôi tin cô, cho nên không cần thứ bằng chứng này. Anh lắc đầu.
– Nhưng tôi hy vọng anh nhận lấy. Cô nhìn anh không chớp mắt, vẻ mặt kiên trì.
Tám trăm bảy mươi lăm vạn chín ngàn nguyên, số tiền này quá lớn so với cô tưởng tượng. So với tối hôm qua cô nói số tiền phải trả thực tế còn lớn hơn rất nhiều anh cũng không buồn chớp mắt, viết số tiền lên chi phiếu, mà đối phương thực sự nhận được tiền.
Với anh hào phóng cùng giữ lời hứa cô cảm kích vạn phần bởi nếu anh đột nhiên nuốt lời, kết cục của cô thảm không cần nói cũng biết
Lý Phong có chút đăm chiêu nhìn cô trong chốc lát rồi nói:
– Nếu cô kiên trì thế thì cứ vậy đi.
Sau đó anh gấp tờ biên lai kia lại bỏ vào túi áo.
– Vậy, bây giờ tôi phải làm gì thưa ông chủ? Cô thật tình hỏi anh.
– Chuyện thứ nhất không cần gọi tôi là ông chủ vì tôi không thích kiểu xưng hô này. Anh nghiêm trang nói với cô.
– Tôi biết rồi. Cô thành thật gật đầu: – vậy nên gọi anh như thế nào?
Anh không do dự đáp
– Lý Phong.
Trạm Na lại gật đầu lần nữa, cô quyết định mặc kệ sau này ông chủ nói gì với cô hoặc muốn cô làm gì cô chỉ cần làm theo là được.
– Vậy, Lý Phong, anh muốn tôi làm gì?
– Trước uống xong cốc cà phế của cô thì thế nào? Tuy rằng tôi có nhiều tiền, có điều từ nhỏ gia đình đều dạy phải biết quý trọng đồ ăn. Bà nội và mẹ tôi đều là người tiết kiệm, nhà chúng tôi người đàn ông từ già tới trẻ tất cả đều phải nghe theo
. Lý Phong vừa nói vừa làm cái mặt quỷ.
Trạm Na ngây ra như phỗng nhìn anh, hoàn toàn không hiểu anh là người đàn ông như thế nào, trong lòng suy nghĩ cái gì.
Anh nói nhà bọn họ ai cũng rất cần kiệm muốn chết cho nên ngay cả một ly cà phê cũng không được lãng phí nhưng anh lại một tay vung tiền vì một người không quen biết như cô, số tiền ấy có thể mua bao nhiêu ly cà phê? Cô thực sự không hiểu nổi.
– Nhìn tôi như thế làm gì? Anh hỏi
– Không có gì. Cô vội lắc đầu: – Còn có yêu cầu khác sao?
Lý Phong nhìn cô, cố ý chỉnh cô :
– Chuyện thứ hai, không được nói dối tôi. Tôi thích có gì nói nấy, không thích người quanh co lắt léo.
– Tôi biết.
– Cho nên, cô vừa rồi nghĩ gì?
– Tôi nghĩ anh rốt cuộc là người như thế nào, miệng nói muốn tiết kiệm, lại ra tay hào phóng vung tiền như rác.
Nếu anh thích nói thẳng, Trạm Na cũng không khách khí, gọn gàng dứt khoát đem nghi hoặc trong lòng nói ra.
– Vậy cô có nghĩ ra kết luận không? Anh vẻ mặt tò mò hỏi.
– Không có.
– Thật sự không nghĩ ra sao? Mắt anh khôn khéo như có thể nhìn thấu lòng người.
– Thật sự không có. Có điều đêm qua tôi từng nghĩ tới anh có thể là người điên, vừa rồi ở trước những kẻ đòi nợ, cũng từng nghĩ tới anh có thể là đại vương bốc phét. Cô thành thật nói.
Lý Phong nghe xong ngây ngốc ngạc nhiên một chút rồi không nhịn được ngửa đầu cười lớn, cảm thấy cô đùa mình thật vui vẻ. Người điên? Đại vương bốc phét? Tất cả đều rất buồn cười, hahaha
– Anh không cần cười to như thế đâu, mọi người đang nhìn chúng ta đấy. Trạm Na nhíu mày thấp giọng nhắc nhở anh.
Lý Phong ngừng cười nhưng trên mặt vẫn có nét thoải mái tươi cười
– Bị người đem biến thàng kẻ điên hay đại vương bốc phét đáng để cười lắm sao?
Cô cảm thấy anh là một người rất kì quái, người bình thường mà nghe cô nói vậy chắc đã nổi giận rồi. Đằng này anh còn vừa trả tiền giúp cô nữa.
– Rất buồn cười. Anh vừa cười vừa gật đầu.
– Vì sao?
Lý Phong không trả lời cô, mà đáp án của điều này, qua vài ngày cô đã có thể tự tìm ra, quả nhiên rất đáng cười.