Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 183
Hắn lại để cho chú Lâm mỗi ngày đưa Hoắc Dận đi nhà trẻ?
Nói như vậy, hắn thật sự không định để cho mẹ tới đây nữa sao? Sao hắn có thể như vậy? Hắn còn nói đạo lý không?
Hai đứa nhóc Ôn Kỳ Mặc và Hoắc Dận, vì muốn để Hoắc Dận ở bên mẹ, cũng không biết đã tốn bao nhiêu công sức, thậm chí còn hoán đổi vị trí cho nhau.
Nhưng hắn thì ngược lại. Nói không cần cô tới là ngay lập tức không cho cô tới.
Hắn có biết vì sự việc này mà mẹ đã chịu bao nhiêu hiểu lầm không? Ôn Hủ Hủ cho rằng người bị bệnh là Mặc Bảo, cô đang áy náy không thể tha thứ cho mình.
Sao Hoắc Tư Tước lại như vậy? Tại sao lại không thể nói lý như vậy?
Mặc Bảo tức giận, cậu nắm chặt nắm đấm nhỏ đứng trước mặt ba. Trên khuôn mặt nhỏ đầy phẫn nộ, mất luôn nụ cười lúc nãy.
“Ba, ba có biết ba thật sự làm cho người ta chán ghét hay không?”
“Con nói cái gì? Chán ghét?”
“Đúng, con muốn thích ba, nhưng ba thử xem lại chính mình xem. Động một chút liền nổi giận, động một chút liền bắt nạt người. Sẽ không ai thích ba như vậy, con cũng sẽ không!!”
Đứa nhỏ vô cùng đau khổ và thất vọng nói những lời này với đôi mắt đỏ hoe. Trong giây phút cậu xoay người đi liền đem cửa phòng đóng “Rầm” một tiếng.
Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt.
Phỏng chừng, hắn không nghĩ tới đứa nhỏ này đột nhiên nổi giận với hắn, hơn nữa còn nói một tràn dài.
Cái gì gọi là muốn thích hắn?
Trước giờ cậu không thích hắn sao? Hắn chính là ba của cậu, vì cái gì lại không thích hắn? Cậu bị sao vậy? Sao hôm nay cậu giống như thay đổi thành một người khác vậy?
Hoắc Tư Tước lại tức giận.
Nhưng vì đứa nhỏ đã đóng cửa lại, hắn đành nhịn xuống. Nghĩ đợi lát nữa chờ cho cậu hết giận, sẽ cùng nhau nói chuyện và giải quyết vấn đề này.
Ôn Hủ Hủ, nhìn xem chuyện tốt cô đã làm!
Khi người đàn ông rời đi, anh ta vẫn nghĩ rằng tính khí thay đổi đột ngột của con trai mình là do Ôn Hủ Hủ gây ra.
——
Ôn Hủ Hủ vốn định đưa hai đứa nhỏ về nhà. Sau khi về đến nhà, cô đăng nhập vào máy tính, bắt đầu tra vé máy bay.
Còn Nhược Nhược vẫn phải luôn quan sát tình hình. Nếu như Hoắc Dận vẫn không lên tiếng thì thỉnh thoảng cô bé sẽ nhìn cậu qua cánh cửa. Anh trai Mặc Bảo dặn cô phải luôn chú ý đến anh trai Dận Dận.
Không thể để chuyện gì xảy ra với anh Dận Dận.
Sau đó cô bé đầy trách nhiệm nhìn về phía Hoắc Dận.
Cũng may, sau khi mẹ xem trên máy tính một hồi. Có thể là bởi vì thời tiết trong khoảng thời gian này quá rét lạnh, nên không có vé máy bay bay tới Clear. Ôn Hủ Hủ chỉ đành mất hứng tắt máy tính.
“Nhược Nhược, con đang làm gì vậy? Anh trai đâu?”
“Anh à, anh đang ở trong phòng. Mẹ, chúng ta phải đi rồi sao?” Nhược Nhược vẫn quan tâm đến vấn đề này, sau khi nhìn thấy mẹ đi ra, lập tức hỏi.